
nhầm, là một người chết. . .”
“Ngươi câm miệng! ——” Âu Dương Vân từ trên vương tọa đứng bật dậy, hai tròng mắt ngân sắc đằng đằng sát khí.
“Vì nhớ đến một người đã chết mà bỏ đi nhiều năm khổ luyện, đáng giá
sao? Hmm?” Âu Dương Yến nét cười càng rõ, “Vương đệ sợ bản thân thực sự
tuyệt tình tuyệt ái? Sợ bản thân lúc có được chiếc quan tài đó trong
lòng sẽ không còn cảm giác? Sợ trong lòng mình người kia sẽ trở thành
giống như tất cả vạn vật khác? Ha ha. . . Hoa là hoa, cây cỏ là cây cỏ,
chim muông là chim muông, con người chẳng qua cũng chỉ là con người mà
thôi, những thứ này trong mắt vương đệ có gì khác biệt sao?”
Hơi thở Âu Dương Vân bắt đầu bất ổn, hô hấp từ từ dồn dập, hai tròng mắt ngân sắc thoắt cái đã nhuốm đỏ.
“Ha ha, vương đệ à, đừng quá kích động, mấy ngày trước ta vừa mới cứu
đệ, nếu như lại để tẩu hỏa nhập ma một lần nữa, sợ là thần tiên cũng khó cứu à! ~~~ “
Âu Dương Vân vung mạnh tay áo, quát to: “Cút ——” nắm tay trong tay áo siết chặt, không một khe hở.
Âu Dương Yến mỉm cười, ưu nhã xoay người, ung dung bước ra ngoài, rời khỏi Vương trướng.
“Vương đệ, ta hảo ý nói cho đệ biết, người trong lòng đệ bởi vì cứu một
tên nam nhân khác mới chết thảm như thế. Tên đó chính là —— Đông Phương
Cửu.”
Âm thanh ù đi.
Âu Dương Vân chán nản đứng một mình trong vương trướng, để che đậy nỗi
đau đớn vô hạn trong lòng, hắn lại niệm 《 Thanh Tâm Quyết 》 một lần nữa.
Nếu như không có nàng, vậy thì tuyệt tình tuyệt ái, quên đi thất tình lục dục, cũng có sao đâu.
Trong lòng tỉnh táo chút ít, trong mắt lạnh đi chút ít, tình cảm giảm bớt đi nhiều.
《 Thanh Tâm Quyết 》 thanh ngô tâm, đoạn ngô niệm, xá ngô ái, không dư
sinh. (dọn sạch trái tim ta, đoạn tuyệt mọi ý niệm của ta, từ bỏ tình
yêu của ta, sống cuộc đời không vướng bận)
Thời gian chậm rãi trôi đi, thoáng chốc đã là mùa xuân.
Tuyền Trấn, một trấn nhỏ sát biên giới Thương Mân, phía tây nam giáp với Lương Quốc.
Trong trấn chỉ có một khách sạn nho nhỏ nhưng vì địa lý vị trí đặc thù của nó mà vô cùng ồn ào, náo nhiệt.
Tại một vị trí ngồi gần cửa sổ, là một vị thiếu niên tuấn mỹ có khuôn
mặt thanh tú, ngồi bên cạnh thiếu niên là một cậu bé khoảng chừng mười
ba, mười bốn tuổi, tay không an phận kéo ống tay áo của thiếu niên,
miệng bi bô không ngừng.
“Theo ta về Cửu Trọng Sơn đi, có được không? Đi mà, có được không! ~~~ “
“Mệt quá, chẳng phải sư phụ ngươi không cho phép chúng ta đi Lương Quốc
sao? Đừng quên Cửu Trọng Sơn chính là núi ở Lương Quốc đó!”
“Ngươi —— hừ —— “
“Ha ha, Vô Cầu? Giận rồi hả?” Ta vỗ vỗ đầu Vô Cầu, dụ dỗ nó, “Nếu không ta dẫn ngươi đi Tây Vực, đến Sinh Tử Cốc?”
Vô Cầu khẽ đảo tròng mắt, liếc nhìn ta một cái, nói: “Tỷ gạt người!”
Ta sửng sốt nhìn Vô Cầu, lại ghẹo nó: “Ngươi không muốn xem nơi sư phụ
ngươi sinh trưởng có hình dáng thế nào sao? Không muốn đi bái tế sư tổ
ngươi hả? Hừ, cái tên tiểu tử nhà người thật là đồ vô lương tâm!”
“Nhưng. . . Nhưng mà đi Tây Vực phải đi thuyền lớn, phải vượt biển! Hơn
nữa, tỷ lại không biết đường!” Dứt lời, còn đáp trả lại ta một ánh mắt
nhạo báng “tỷ là đồ mù đường”.
“Xí! ~ nếu như ta muốn đi, lúc nào chả có biện pháp!” Đừng quên, ta
chính là “Thần” của ngươi! Vỏ não của thằng nhóc khó ưa này đúng là
không đủ nếp nhăn mà!
Đột nhiên, tại một chỗ ngồi cách bọn ta không xa có vài người nói chuyện rộ lên. Ta vốn không để ý mấy chuyện bát quái chốn giang hồ, nhưng bọn
họ lớn tiếng “mời mọc” như vậy, ta không nghe chẳng phải là không nể mặt mũi bọn họ hay sao?
Vì vậy, ta liền vểnh tai lên nghe ngóng. . .
“Các ngươi có biết tháng trước đã xảy ra những chuyện trọng đại gì
không?” Một người để râu quai nón, trông đầy khí thế của một tráng hán,
ấy thế mà lại là kẻ bát quái nhất.
Ba người còn lại trong bàn đều nhìn về phía tráng hán, chờ hắn nói tiếp.
Đưa ba ngón tay ra, tráng hán cười toe toét, nói: “Ba việc trọng đại!”
“Tống huynh! Nói đại đi, đừng có úp mở nữa!”
“Ha ha. Chuyện thứ nhất, Trưởng công chúa Ngọc Quốc đột ngột qua đời.”
“Haizz, chuyện này ai chẳng biết! Dân chúng Ngọc Quốc kể cũng thảm
thiệt! Mặc áo tang ba tháng! Trong vòng hai năm không được cưới gả! Vậy
là sao chứ! Có phải Hoàng Đế chết đâu!” Một người tỏ ý bất bình nói
tiếp.
Ặc. . . Tiểu Thiên Thiên sao có thể làm như vậy chứ? Thế này chẳng phải
khiến vạn dân căm hận ta sao? Lúc “sống” danh tiếng vốn đã không tốt
rồi, giờ đến cả “chết” rồi mà còn phải bị vạn nhân mắng chửi! Sao mà ta
thảm dữ vậy. . .
“Không thể tin được, cái này là gì chứ, nghe xong còn tưởng rằng người
chết không phải là tỷ tỷ của tiểu hoàng đế kia, mà là lão bà của hắn
chớ! Ha ha. . .”
“Oh ha ha ha. . .”
Đám người này thật thô tục, tức chết ta rồi, dám bóp méo tỷ đệ tình thâm của bọn ta như thế! Một đám người bảo thủ.”
“Chuyện thứ hai —— Ngôn Quốc Ngọc Quốc khai chiến.”
“Đây cũng chẳng phải chuyện mới mẻ gì, đánh nhau cả nửa tháng rồi, ai chẳng biết chớ.”
“Aizzz, xem ra thiên hạ này lại không được yên ổn nữa rồi!”
“. . . Đúng vậy, đúng vậy. . .”
“Ha ha, nhưng vì sao khai chiến, nguyên nhân khai chiến các ngươi có