
ẩng đầu lên, mấy vị văn nhân nhìn về phía này không khỏi hít một hơi, nhất thời ngẩn ngơ.
Thật là một nhân vật phong lưu lỗi lạc!
Áo mỏng che thân vốn tạo nên vẻ lỗ mảng, nhưng người nọ mặc lên lại
chẳng thấy thô tục chút nào. Nhìn thiếu niên mắt phượng mày ngài, trắng
trẻo như ngọc thụ lâm phong, khóe mắt khẽ nhếch, mang chút quyến rũ, tựa như đang bước trên mây. Tao nhã cỡ này, thực khiến kẻ khác phải kinh
ngạc.
Đợi một hồi, không thấy tiểu nhị chuyển động nửa bước, thiếu niên thoáng chau mày, “Hmm?”
Tiểu nhị giật mình, như chợt bừng tỉnh, gật đầu lia lịa, “Dạ, dạ, khách
quan mời đi bên này.” Tiểu nhị nhấc chân lên lầu, ai dè bước hụt một
cái, thân người lảo đảo, mắt thấy ngã đập vào tường, được thiếu niên đỡ
lấy, tiểu nhị nhất thời tay chân luống cuống, “Xin… xin lỗi, khách
quan.”
Thiếu niên chỉ cười mỉm, “Phải cẩn thận chứ.”
Thật đúng là một người tính tình ôn hòa tốt bụng. Tiểu nhị thầm khen
trong bụng, lại nghĩ tới người đang chờ trên tầng hai, trong lòng càng
thêm khó hiểu, hôm nay là ngày gì, vì sao những nhân vật tựa tiên trên
trời, một người tới lại thêm một người? !
Vừa nghĩ thầm trong bụng, vừa đưa khách tới cửa nhã gian. “Khách quan,
người ngài muốn tìm ở bên trong phòng này.” Quay đầu lại nhìn, thì thấy
thiếu niên mới vừa rồi còn ngay phía sau, giờ thì cách mình tới mấy
bước.
“Hả?” Thiếu niên ngẩng đầu lên, trán cau lại, đôi con ngươi đen trong
như nước, ẩn hiện một màu xanh thẫm mờ mờ tựa như vướng bận một nỗi băn
khoăn lo lắng.
Nhất thời nhìn thấy vẻ phong tình đó, tiểu nhị lập tức luống cuống, ngẩn ngơ.
“Cảm tạ tiểu nhị ca, ngươi đi xuống trước đi.” Thiếu niên dừng lại, tay vuốt vuốt trên tay vịn cầu thang chạm trổ, mỉm cười nói.
“Dạ, dạ.” Tiểu nhị thường ngày vốn lanh lẹ đáp ríu rít, nhấc chân lên, “rầm——” lần thứ hai bước hụt, lăn xuống bậc thang.
Xoa mông đứng dậy, lúc ngẩng đầu nhìn, vẫn thấy thiếu niên đứng ở đầu
cầu thang, bàn tay khẽ chuyển động trên tay vịn, tựa như đang vẽ theo
hình chạm trổ của tay vịn cầu thang, nhưng lại giống như đang trầm ngâm
suy nghĩ điều gì.
“Thật là, người đâu mà đẹp, ngay cả ngón tay cũng đẹp.” Nuốt nước miếng
cái ực, tiểu nhị lầm bầm đi xuống những bậc thang còn lại. Nhìn đám văn
nhân mặc khách trong đại sảnh vừa rồi còn cảm thấy phong thái nho nhã,
nhất thời không khỏi lắc đầu tặc lưỡi, “Sao mà ai nấy đều trở nên thô bỉ hết thế này…” Mỗi một bước đạp trên bậc cầu thang trái tim ta lại chùng xuống thêm một chút, ta không thể trách người khác quá thông minh, chỉ có thể mắng bản thân quá ngu xuẩn, không phải người ta quá xem nhẹ mình, mà sai lầm ở
chỗ tưởng người khác quá xem trọng mình.
Cửa đã ở ngay trước mắt, mà lại chỉ khép hờ, khẽ thở dài một hơi, mở cửa bước vào. Tay run run.
“Không biết Uyển nhi có thể gọi công chúa một tiếng Lăng tỷ tỷ không.”
Giọng nói trong trẻo, nụ cười khuynh thành, đôi mắt đẹp lúc nào cũng
ngập ý cười, nhìn ta chăm chú.
Ta cũng không thể mất mặt, mọi người đều là công chúa mà.
Ta cười tiến lên một bước, gọi cô ta bình thường như từ trước tới giờ: “Uyển nhi.”
Thấy hai hàng mi nàng thoáng cau lại, sau đó lại giãn ra, cười đáp: “Tỷ tỷ mời ngồi, để Uyển nhi từ từ giải thích với tỷ tỷ.”
Đợi ta ngồi xuống, Mộ Dung Uyển mới cười mỉm ngồi xuống đối diện, ánh
mắt dịu dàng thoáng lướt nhìn qua mặt ta, hồi lâu sau, cô ta mới mở
miệng: “Hơn ba năm trước Uyển nhi đã từng gặp tỷ tỷ, chỉ có điều khi đó
Uyển nhi còn nhỏ, nên không nhớ rõ diện mạo tỷ tỷ cho lắm.”
Ta cười thầm, sao mà ngươi nhớ rõ cho được, tâm tư của ngươi toàn bộ gởi trên người Đông Phương Cửu rồi còn đâu!
“Nhưng… ” Mộ Dung Uyển ngập ngừng, liếc mắt nhìn ta đầy thâm ý, rồi nói
tiếp: “Mấy tháng trước, Uyển nhi mới thật sự biết đến tài hoa của tỷ tỷ, điệu múa đó quả nhiên khiến vạn người chết mê!”
Tim ta giật nẩy, hai mắt mở lớn nhìn Mộ Dung Uyển, môi mím chặt, không còn lời nào để nói.
“Ha ha, tỷ tỷ cảm thấy kỳ lạ vì sao Uyển nhi lại biết vũ cơ kia chính là tỷ tỷ chứ gì?” Mộ Dung Uyển tự hỏi tự đáp, “Đôi mắt tỷ tỷ cho dù thay
đổi màu sắc, nhưng người tinh mắt chỉ cần liếc qua là có thể nhận ra.”
Như thể đang khen ta, cô ta lại nói, “Tỷ tỷ chắc không biết đôi mắt này
của tỷ khác biệt thế nào đâu? Muội nghĩ, huynh ấy cũng bởi vì vi ánh mắt này của tỷ tỷ…” Khẽ thở dài, Mộ Dung Uyển vẫn mỉm cười ấm áp.
Huynh ấy? Ai? Lẽ nào cô ta muốn nói đến tên ngốc Đông Phương Cửu kia?
Con nhỏ này rốt cuộc thâm sâu đến mức nào? Chuyện của ta và tên ngốc kia cô ta biết được bao nhiêu?
Nhớ lại đêm thọ yến của Thiên Thiên, trong Ngọc Hòa Điện hình như ta đã nói một câu gì đó rất kinh thiên động địa…
Hình như là…
“Vũ cơ ấy tên là Mị Nương, là sủng thiếp của Cửu Vương gia Lương Quốc!”
“Vũ cơ ấy tên là Mị Nương, là sủng thiếp của Cửu Vương gia Lương Quốc!”
Đầu của ta! Thực sự là đau đầu mà!
“Tỷ tỷ không cần kinh ngạc làm gì, ai ai cũng biết Cửu Vương gia từng vì Trưởng công chúa Ngọc Quốc bất chấp tất cả tới Ngôn Quốc cướp dâu.”
“Chuyện này…” Đầu mày cau lại, ta muốn giải thích nhưng lại không biết
nên bắt đầu từ đâu, chỉ có thể hạ mí m