
mặt nhỏ nhắn hồng
hào mang vẻ bàng hoàng bất lực, đôi môi đỏ tươi tựa như mở ra tựa như
khép lại. Khụ khụ… Đừng hiểu lầm, ta không hề có bất cứ ý nghĩ không an
phận nào đối với tên tiểu thái giám còn ủy mị hơn cả ta này đâu nha, ta
chỉ là đang tạo phông cho một vở kịch, chuẩn bị xuất chiêu.
Nhưng ta vừa mới chuẩn bị chính thức mở miệng, thì Tiểu Tạc Tử bỗng quỳ
xuống đất nghe một cái ‘thụp’, run rẩy lí nhí nói: “Chủ tử, Lăng chủ tử, người đừng làm khó dễ nô tài…”
Gì? ! Chuyện này là sao? ! Ta còn chưa nói tiếng nào mà, sao lại làm khó dễ ngươi chứ? ! Tuy rằng lời mà ta đang sắp nói cũng có chút làm khó
ngươi… nhưng Tiểu Tạc Tử khi nào đã học được cách tiên tri vậy? ! ! !
“Aizzz, Tiểu Tạc Tử, ta còn chưa nói cái gì hết mà, sao lại làm khó dễ
ngươi được? !” Ta thu hồi vẻ mặt khiến người ta phải nổi da gà, trở lại
bình thường hỏi hắn.
“Cái đó… Vương… Vương thượng nói…”
“Vân tiên nhân? Hắn nói cái gì? !”
“Vương thượng nói… khi khi nào lăng chủ tử nhìn nô tài bằng vẻ mặt rất
ủy khuất, rất vô tội, rất bất lực… thì … nô tài … nô tài chỉ cần quỳ
xuống nói với Lăng chủ tử ba chữ…”
“Ba chữ gì? !” Trò đùa này Vân tiên nhân ở đâu ra vậy?
“Tiên Nguyệt Phường…” Tiểu Tạc Tử cúi gằm mặt, quỳ dưới đất, thân thể run run.
Im lặng một lúc lâu, ta khẽ thở dài, nhỏ nhẹ bảo với Tiểu Tạc Tử: “Đứng lên đi, trên đất lạnh đó.”
Tiểu Tạc Tử ngẩng đầu nhìn, thấy ta không tức giận, liền run rẩy đứng lên.
“Tiểu Tạc Tử, dẫn ta đi tìm Âu Dương Vân.”
Tâm trạng ta thật tình không vui, rất sa sút, bởi vì hình tượng Vân tiên nhân trong lòng đã thay đổi. Hắn nên có cái dáng vẻ lạnh lùng thanh cao của một vị tiên nhân, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là hắn có thể
vô tình, hắn nên là người không màng thế sự, chứ không nên là kẻ tâm cơ
trùng trùng. Hình tượng như vậy không thích hợp với hắn, không thích hợp chút nào…
Theo Tiểu Tạc Tử đi tới dưới táng cây ngọc lan hoa nơi ta và Âu Dương
Vân lần đầu gặp nhau, Âu Dương Vân vẫn đứng dưới gốc cây như lần đó,
cũng là con người đó, nhưng vì sao cảm giác đã thay đổi?
“Tiểu Tạc Tử, ngươi lui xuống trước đi.” Ta nói.
“Dạ, chủ tử.”
Âu Dương Vân xoay người nở một nụ cười dịu dàng nhìn ta, đôi mắt màu bạc tỏa ra ánh nhìn ấm áp, mà nếu để cho sự ấm áp hiếm có này đóng băng trở lại một lần nữa, e rằng sẽ không phải chỉ là băng sơn đơn giản như vậy.
Nhưng ta lại không còn lựa chọn nào khác, không làm rõ chuyện này thì sẽ càng gây tổn thương sâu sắc hơn. Ta vẫn giữ một câu nói duy nhất, trong cái thế giới hư vô này, Vân tiên nhân là người mà ta không muốn làm tổn thương nhất. Vân lăng vương.” Ta là lần đầu tiên gọi với hắn như vậy.
Âu Dương Vân có chút sửng sốt, chợt tiến lên vài bước, hỏi: “Lăng nhi, có chuyện gì sao?”
“Thả ta đi.” Ta nhìn hắn, thành khẩn cầu xin.
“Tại sao?” Đôi ngân mâu Âu Dương Vân trong mắt nháy mắt liền trở lại vẻ lạnh lẽo ban đầu.
“Vân tiên nhân, ta không muốn lập gia đình, không phải đối với chỉ riêng ngươi, mà là ta cảm thấy……” Ta cố tìm từ diễn đạt,“Ta cảm thấy…… ta
thích một cuộc sống độc thân.” Ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt hắn.
Âu Dương Vân khẽ cười hai tiếng, tiếng cười thoát ra nghe có chút thê
lương, “Lăng nhi, lý do này của nàng gọi là gì?” Xoay người, đưa lưng về phía ta, ngắt một cành Ngọc Lan, lạnh lùng nói,“Trở về đi.”
“Âu Dương Vân!!!!!!!” Ta bước tới, nắm lấy cánh tay phải của hắn, khiến
hắn quay lại đối diện với ta. Hôm nay ta nhất định phải nói rõ ràng với
hắn, ta nhất định phải rời khỏi chỗ này! “Ngươi chớ có tin cái Thần chỉ
chó má mà Vô Ngôn nói, ta căn bản không phải Vương phi trời chọn gì,
ngươi không nên tin hắn! Thật đấy!” Ta ra sức lay động Vân tiên nhân, hy vọng trong ánh mắt hắn có thể có chút tình cảm, cho dù có là phẫn nộ
cũng tốt a, ta thực chịu không nổi cái loại bất luận thế nào vẫn lạnh
lùng này, nhìn vào khiến người ta sao mà đau lòng…
“Lăng nhi……” Âu Dương Vân cười cười, nụ cười rất nhạt, lòng ta thực vô cùng chua xót,“ Không phải nàng bảo nhớ rõ sao?”
Nhớ rõ?! Nhớ rõ cái quái gì hả! Câu nào a?! Ta mỗi ngày đều nói chuyện,
có được không?! Làm ơn đừng có chơi trò bí hiểm với ta nữa!
“Rốt cuộc là câu nào?! Ta mỗi ngày thực đều nói rất nhiều!!! Ta có thể
nhớ linh tinh, nhớ lộn xộn, ngươi nói thẳng cho ta biết là câu nói nào,
có được không?!!! Được không hả!” Ta kì thực sắp điên rồi, nói cho cùng
thì ta đã nói cái gì mà khiến Vân tiên nhân mãi nhớ nhung trong lòng đến như vậy! Rốt cuộc là cái gì!
Âu Dương Vân bờ vai dường như khẽ run lên, hắn nhẹ xoay người, cành Ngọc Lan trong tay nát vụn, từng mảnh từng mảnh bay bay theo gió……
“Mười lăm năm trước, Lăng nhi đã nói, muốn ở bên ta, mãi mãi.”
Kinh hãi! Ta toàn thân đều chấn động tê rần! Giống như là bị điện giật.
“Lẽ nào Lăng nhi thực sự đã quên rồi?”
Âu Dương Vân nhìn ta, ánh mắt bạc không chút cảm tình, nhưng lại mỏng
manh như ngọc lưu ly, dễ vỡ, rất dễ vỡ. Ta không muốn phải khiến hắn tổn thương, ta sợ làm hắn đau lòng, nếu là ngươi thì sẽ trả lời hắn thế
nào? Phải trả lời thế nào a!……
Đôi mắt Âu Dương Vân khẽ hạ xuống, khóe mắt lơ đãng trên m