Polaroid
Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!

Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329864

Bình chọn: 8.5.00/10/986 lượt.

có chút choáng váng, máu huyết không lưu thông. Ngữ khí trở nên hòa hoãn, ta 「©」đặt đoản kiếm của Ất xuống bàn,

tiếp tục bô lô ba la với hắn cho rõ ràng: “Bản thân ngươi mới muốn đánh nhau khiến cho dân chúng lầm than, ngươi đã từng hỏi con dân của ngươi chưa? ! Có gia đình nào nguyện ý hy sinh con trai, lão công nhà mình

đi làm bia đỡ đạn cho ngươi không?! Ngươi làm hoàng đế ngự giá thân

chinh thì giỏi lắm sao?! Ngươi cũng chỉ đơn giản là trốn ở trên long

liễn (xe rồng), không làm gì cả, người hy sinh đổ máu đều là

bách tính trăm họ cả! Đều là những người mà Hiên Viên Tiêu ngươi luôn

miệng nói là con dân! Ngươi thật không biết xấu hổ?! Ta thật sự phục

ngươi đó! Vậy mà vẫn không biết ngượng, trước mặt chúng ta tự xưng là

‘trẫm’, thật sự là, thật sự là…” Hít sâu, thở sâu…

“Lăng nhi, ‘lão công’ là cái gì vậy?”

Ta liếc xéo cái tên ngắt lời mình, quát lên: “Lão công chính là tướng

công Đông Phương Cửu!” Ta đang trong cơn kích động, hoàn toàn quên mất

khi nói phải ngắt nghỉ đúng chỗ… Bởi ta đang kích động, tốc độ nói quá nhanh, sau khi nói xong hai chữ

“Tướng công” thì không kịp ngắt câu, nên lời nói truyền đến tai mọi

người liền thay đổi ý nghĩa.

Đông Phương Cửu ôm chầm lấy ta, làm ta giật bắn, suýt tí nữa hồn lìa khỏi xác.

“Làm gì vậy? !” Lúc này còn làm ta nổi điên, muốn chết sao? !

Đông Phương Cửu cười tươi rói, sung sướng nói: “Lăng Nhi, Lăng Nhi, nàng vừa gọi ta là ‘tướng công’!”

Ta thật sự muốn xỉu cho xong.

Dùng Vô Ảnh Cước của dòng họ Lăng đá bay Đông Phương Cửu, ta ngồi lại xuống ghế, thở hổn hển.

“Trưởng công chúa chớ kích động, Hiên Viên bệ hạ chẳng qua chỉ tức giận bọn

chuột nhắt vô lại Đông Nhạc và Dực Quốc đã ngầm hạ độc thủ đối với công chúa và Sở Sở quận chúa, muốn báo thù cho mọi người mà thôi.” Yến Tứ

Phương chậm rãi mở miệng, nỗ lực kết thúc trận cãi vã không vui vẻ nãy

giờ.

“Hừ!” Ta「©」hừ lạnh một tiếng, âm lượng quả thực đã nhỏ

bớt, chủ yếu là vì ta hết hơi rồi, “Không cần hắn giả tốt bụng, mượn

chiêu bai báo thù cho bọn ta, nhằm thực hiện mục đích xấu xa không thể

cho ai biết của hắn, chẳng phải là mượn cớ khai chiến một cách đường

hoàng hay sao?

“Đối với ta, việc khai chiến vốn không cần mượn cớ. Tấn công quốc gia nào

đối với ta lại càng không cần lý do. Cho dù ta không nhất thống thiên

hạ, cũng sẽ có người khác vì muốn ở trên đài vinh hoa, làm vua thiên hạ, mà không chút lưu tình ra tay giết chóc.” Hiên Viên Tiêu đảo mắt qua

Đông Phương Cửu, sau đó lại nhìn ta chăm chú, ánh mắt rất bình thản,

không thấy hắn tức giận hoặc là không vui, “Ta như vậy, Đông Phương Cửu như vậy, cả Vân tiên nhân của ngươi cũng như vậy.”

Rồi như thể cảm thấy lời nói còn chưa đủ cay độc, hắn tiếp tục nói: “Âu

Dương Vân sở dĩ muốn kết hôn với ngươi, rốt cuộc là vì cái gì ngươi

không thể không biết.”

Vân tiên nhân… Ha ha… Là bởi vì muốn liên hôn liên kết với Ngọc Quốc, hay là bởi vì cái Thần Chỉ không có căn cứ kia?

“Thượng Quan Lăng, ta không nói những lời của ngươi là sai, quả thực, muốn

đánh nhau sẽ có người phải đổ máu, hi sinh, có thể là rất nhiều rất

nhiều người, thậm chí là toàn bộ. Nhưng, mười nước trước sau gì cũng

phải nhất thống. Bất luận là ai làm chủ thiên hạ.”

Một chậu nước đá dội thẳng vào mặt ta, nhưng cái sự thật lạnh lùng đó vẫn không thể giúp ta tỉnh táo.

Vì sao nhất định phải chiến tranh? Vì sao nhất định phải nhất thống thiên hạ?

Thời trẻ ta từng cuồng ngôn, nói mình sinh ra không gặp thời, nếu gặp phải thời buổi loạn lạc, xã hội rối ren, mới thể hiện được bản sắc anh hùng.

Đúng là ta già rồi, có lẽ những thứ hào ngôn tráng khí vô vị kia so sánh

với khói lửa ngập trời, thi thể ngổn ngang bằng xương bằng thịt mà nói

căn bản chỉ là một cái đánh rắm!

Ta chỉ có thể nói: “Nếu ngươi xuất binh đánh Đông Nhạc hoặc Dực Quốc,

Ngọc Quốc ta tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn, Thượng Quan Lăng

ta sẽ ở trên chiến trường nghênh tiếp Hiên Viên bệ hạ!”

Cuối cùng Hiên Viên Tiêu vẫn bỏ đi, cười lớn rồi bỏ đi, nhìn vào mắt ta dường như tràn trề mong đợi.

Hắn nói: “Trẫm chờ ngươi!”

Hắn khí phách bỏ đi, cuồng ngạo bỏ đi, ngay cả Sở Sở của ta cũng bỏ đi theo hắn.

Mặc dù Hiên Viên Tiêu không muốn, mặc dù ta cố gắng giữ lại, Sở Sở vẫn khăng khăng đi theo hắn.

Khoảnh khắc Sở Sở quỳ xuống trước mặt ta, ta cũng không biết phải nói cái gì, chỉ nhắm mắt lại không muốn để những giọt nước kia tràn ra.

Sở Sở nói: “Lăng Nhi, ta xin lỗi muội, xin lỗi Ngọc Quốc. Nhưng ta không thể rời xa Tiêu, ta phải cùng chàng về Kim Quốc! Chàng muốn làm hoàng

đế Kim Quốc ta sẽ phụ tá chàng, chàng muốn nhất thống thiên hạ, ta sẽ

dốc hết khả năng giúp chàng trở thành một anh hùng cái thế!”

Sở Sở khóc, khóc rất thương tâm, ta cũng rất thương tâm, nhưng ta khóc

không nổi, ta「©」muốn trở về, ta cảm thấy đây là một giấc mộng, mà ta càng ngày càng trầm mê không thể phân biệt nổi đâu là hư đâu là thực, ta muốn trở về, nhưng ta không thể trở về, ta đi rồi

Ngọc Quốc căn bản không ai có thể chống lại gót sắt của Kim Quốc.

Sở Sở còn nói: “Lăng Nhi, nếu trên chiến trường gặp lại, đừn