
tư giờ, nên cũng không thấy oi bức.
Sau một tuần cảnh giác như vậy, cuối cùng Thượng Linh cũng dần yên tâm.
Có lúc Augus không ở nhà, cô còn cởi phăng đồ nhóc, chỉ mặc mỗi áo phông dài đến đầu gối nằm bò ra đọc tạp chí trên tấm thảm mềm mại ngoài phòng khách.
Tòa nhà này rất gần với khu chưng cư cô ở cùng Mễ Mễ hồi trước. Hôm nay, nhân dịp Augus ra ngoài, Mễ Mễ vác cả đống tài liệu cho lần gặp mặt
tiếp theo của “Hữu duyên thiên lý”, vui mừng chạy đến chung cư chia sẻ
với Thượng Linh.
“Lần này là tám đôi đấy!” Mễ Mễ phấn khởi nói.
“Không phải là cậu thích A Ảnh sao?”
“Mình thích, nhưng anh ấy không thích mình. Mình có ngốc đâu!”
Đúng là Mễ Mễ không ngốc, Thượng Linh cũng không ngốc, ngày thứ hai sau
khi chuyển về ở cùng Augus, Thượng Linh đã dặn Mễ Mễ lo liệu cho lần mai mối tiếp theo. Lúc này cả hai người đang vô cùng phấn khởi, không ngờ
hôm nay Mễ Mễ lại vô tình khám phá được một bí mật.
Nguyên nhân là vì Mễ Mễ hỏi Thượng Linh, ông chủ “yêu tinh” của cô đã có hành động đen tối nào hay chưa? Sau khi nhận được đáp án “tạm thời chưa có gì”, Mễ Mễ vẫn không yên tâm, đưa ra sáng kiến kiểm tra phòng “yêu
tinh” một lượt nhân cơ hội anh ta đang đi vắng.
“Kiểm tra cái gì?”
“Xem hắn ta có chuẩn bị sẵn “áo mưa” không?”
Thượng Linh nhìn ra xa, vỗ vai Mễ Mễ đáp: “Được đó!”
Hai người rón rén lẻn vào phòng Augus, Thượng Linh ở đây đã nhiều ngày
như vậy, nhưng đây cũng là lần đầu cô bước vào căn phòng này. Phòng rất
rộng, cách bài trí cũng vô cùng đơn giản. Trong phòng anh, giường, tủ
đầu giường, cửa sổ kính lớn, thậm chí đến cả tivi cũng không có.
Hai người lục tìm trong cái tủ duy nhất, không tìm thấy “áo mưa” mà lại thấy hộ chiếu của “mỹ nhân” CEO.
Gương mặt hoàn hảo, ánh mắt trong sáng lạnh lùng, đến cả nốt ruồi lệ cũng hiện rõ, sau đó phần tên gọi phía dưới viết: Diệp Thố.
***
Trước khi Augus về, Mễ Mễ đã thu dọn xong tài liệu cho buổi hẹn tám đôi
rồi chuồn mất. Thượng Linh nằm bò trên tấm thảm trong phòng khách, lơ
đễnh lật đi lật lại cuốn tạp chí. Thì ra tên anh là Diệp Thố.
Cô nhớ, trước đây cô cũng quen một người tên là A Thố hay gần gần giống
như thế. Dù sao khi đó cô vẫn còn nhỏ, lại để ý đến quá nhiều người và
việc, rất ít khi quan tâm đến những kẻ xoàng xĩnh. Hai người họ không
thể nào là một được.
Đúng là… cùng một người hay sao? Thượng Linh tự hỏi lại mình một lần
nữa. Người trong trí nhớ của cô dường như… Cô chống cằm, lắc đầu. Tuyệt
đối… hai người họ tuyệt đối không thể là một được.
Vừa mở cửa bước vào, Augus đã thấy Thượng Linh đang nằm bò trên tấm thảm ngoài phòng khách. Dường như cô vừa ngủ quên, nghiêng mặt nằm dưới sàn, hơi thở đều đều nhẹ nhàng, mái tóc ngắn mềm mại hơi rối. Anh đưa tay
chạm vào tóc cô, mượt mà như nhung, thật giống với một nàng mèo lười.
Anh bỏ chìa khóa xuống, định đưa Thượng Linh lên sô pha nằm, nhưng khi
vừa cúi người ôm cô, cô mơ màng đưa tay ra ôm anh như ôm gối vào lòng.
Nơi tiếp xúc với những ngón tay anh vô cùng mềm mại. Đôi mắt đang tỉnh
táo lạnh lùng trong nháy mắt bỗng bừng cháy. Cô… không mặc đồ lót.
Anh khẽ đưa tay ra, không rút lại. Hơi thở anh dần nặng nề, những kí ức
tại khách sạn thành phố X hôm trước lại thức tỉnh trong anh. Anh không
khỏi bật cười khi nhớ lại lần nào trước khi đi dự tiệc, cô cũng yêu cầu
phải độn ngực.
Cô không hề béo, thậm chí còn hơi gầy, nhưng vẫn là con gái nên thân thể vô cùng mềm mại, cảm giác khi chạm vào giống như những ngón tay đang
nhảy múa giữa đám mây, vô cùng mượt mà.
Hơn nữa… cũng không phải là quá nhỏ, vì hình dáng rất đẹp, trên nền
trắng như tuyết điểm xuyết thêm màu hồng nhạt, khiến anh hôm trước không thể không hôn lên đó.
Augus nhắm mắt, bắt mình dừng lại những kí ức này. Sống dưới cùng một
mái nhà, chẳng có gì là hay ho nếu cứ liên tưởng đến thân thể Thượng
Linh như thế. Anh lại cúi người xuống, cẩn thận ôm cô, đặt lên sô pha.
Cô khẽ lật người trên ghế, ngủ thiếp đi. Anh cúi đầu xuống hôn lên môi
cô rồi đi vào phòng. Như thường lệ, phòng đối ngoại của khách sạn VIVS vẫn là xuất phát điểm của các tin vịt. Mọi người đều nhận thấy giữa “mỹ nhân” CEO và Thượng Linh
có điều mờ ám từ sau lần anh tức giận ngùn ngụt khi cô trốn làm. Mọi
người đều có phần kiêng dè Thượng Linh hơn, nên đương nhiên sẽ không nói trước mặt những tin đồn có liên quan đến cô.
Nhưng những tin đồn khác thì không vấn đề gì, ngày nào cũng ríu rít mãi không thôi.
“Thế nào, có đẹp trai không?”
“Quá đẹp trai! Nhất là nụ cười mê hồn nữa chứ!”
“Tớ còn xin được chữ kí của anh ấy cơ!"
“Tớ được chụp ảnh chung nữa!”
“Mình được anh ấy kiss…” Không biết ai vừa nói câu này, bị mọi người xúm vào đánh hội đồng.
Trong đám đông háo hức, Thượng Linh mặt mày ngơ ngác xen vào hỏi: “Mọi người đang nói đến anh chàng nào đấy?”
Các người đẹp lườm Thượng Linh, chạy tán loạn mỗi người một ngả.
Thượng Linh vô cùng khó chịu khi vẫn chưa tìm ra được tên tuổi và gia
cảnh của “giai đẹp”. Cô chỉ tra ra được anh chàng này là khách mới vào
khu biệt thự nhà vườn của khách sạn từ thông tin tại ban quản lý đặt
phòng. Nghe nói