
t bước xuống, A Ảnh vội chạy lại hỏi: “Augus, anh vẫn ổn chứ?”
“Không sao!” Augus ngẩng đầu ra hiệu cho A Ảnh không cần đến gần, vẫn
đang ổn cả. Nhưng đi theo Augus bao lâu nay, A Ảnh chỉ cần nhìn gương
mặt căng thẳng của anh là biết được tình hình lúc này thực sự đang… vô
cùng bất ổn.
Ms. Hoa cũng chẳng khá khẩm hơn, trong số ba người chỉ có Thượng Linh
không được bình thường lắm nên mới thấy như chẳng có chuyện gì.
“Tuyệt quá!” Thượng Linh thích thú nói thêm, chỉ muốn cười phá lên khi
thoáng thấy Augus đang dựa vào lan can với bộ dạng cố gắng để không nôn
ra: “Anh không sao rồi, vậy chúng ta chơi thêm một lượt nữa nhé!”
“…”
“Anh sợ thì thôi vậy, coi như em chưa nói nhé!”
Những ngón tay thon dài nắm lấy tay Thượng Linh khi cô đang định bước,
gượng gạo nói một câu: “Không sao, anh đi cùng em một lượt nữa!”
“Augus!” A Ảnh và Ms.Hoa cùng kêu lên, nhưng đều im bặt khi bị Thượng Linh lạnh lùng lườm một cái.
Nhìn những bước chân hơi run rẩy của ông chủ, A Ảnh chỉ dám than thầm một câu: Muốn thể hiện bản lĩnh đúng là phải trả giá thật.
Ngày hôm đó, Thượng Linh chơi tất cả bốn lượt trò tàu lượn siêu tốc, ba
lượt xe trượt núi, hai lần đu quay cảm giác mạnh và hàng loạt những trò
mạo hiểm khác.
Trên đường về khách sạn, Augus nhắm mắt tựa lưng vào ghế sau không nói
tiếng nào. Thượng Linh ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa một hồi, cuối cùng ngồi sát vào bên Augus, cười thầm khi nhìn gương mặt tuyệt đẹp đang tái mét. Cô đưa tay ra, ấn vào nếp nhăn giữa trán anh, cánh tay cô liền bị
anh tóm lại. Sau đó lưng cũng bị ôm chặt, anh kéo cô lại gần, bắt cô
phải dựa vào ngực mình. Anh chặn lại tất cả mọi hành động phản đối của
cô.
“Về thành phố S, chuyển đến ở cùng anh!” Chỉ một câu nói đã khiến tất cả đều kinh ngạc, dường như mọi người trong xe đều ngã lăn ra, nhất là
Thượng Linh, cứ ngẩn cả người.
***
Khi về đến thành phố S vào tối thứ hai, vừa bước vào nhà, cây phi tiêu khủng khiếp của Mễ Mễ đã lao đến chào đón cô.
“Cậu thử nói xem! Tại sao cậu lại dụ dỗ A Ảnh của mình?”
“Cậu nghe mình giải thích đã!”
“Mình không nghe, không nghe, không nghe!”
Thượng Linh mắt hình viên đạn: “Cậu lại xem phim sến hả?”
“Chán đời chứ sao! Cậu lại không ở nhà, mình đi bar một mình thì đi làm
gì?” Mễ Mễ tay vẫn đang nắm chặt phi tiêu, không chịu bỏ xuống, Thượng
Linh chỉ còn cách ngoan ngoãn kể lại tất cả mọi việc một lượt.
“Tức là, cậu chỉ định lôi thuộc hạ của anh ta đi để phục thù, bắt anh ta phải đi tìm loạn lên mấy ngày. Nhưng không ngờ anh ta lại đích thân
đuổi đến tận nơi, suýt nữa còn làm thịt luôn cậu nữa?” Mễ Mễ chống cằm:
“Cậu làm những chuyện bẽ mặt như vậy thật sao?”
Thượng Linh giơ chân ra đá Mễ Mễ một nhát.
“Được rồi, bàn chuyện thực tế xem nào. “Yêu tinh” đại nhân đã đưa ra yêu cầu sống chung nhanh như vậy, xem chừng muốn mau chóng kết thúc trò
chơi đây!”
“Làm thịt xong rồi bỏ luôn?” Thượng Linh không hài lòng: “Mới có hai tháng thôi, sao mà dễ thế được!”
“Nhưng cậu cũng không thể cự tuyệt được! Ông chủ của bọn cậu nghèo đến
mức chỉ có mỗi tiền thôi, mà lại có vẻ ngoài “yêu tinh” thế, chẳng cần
ngoắc tay, đã có cả đám đàn bà lao đến rồi ấy chứ!”
Hai người im lặng hồi lâu, sau mấy phút nhìn nhau, Thượng Linh buồn bã
chán chường hếch cằm lên: “Xem chừng, chỉ còn lại một cách cuối cùng
thôi!”
Thượng Linh vô cùng hào hứng, rồi ngừng lại thở dài đáp: “Bắt đầu tìm kiếm “sổ gạo” dài hạn một lần nữa!”
“Nhưng với khí chất và ngoại hình của mình, mình nghĩ đây không phải là
một việc quá khó khăn.” Ai đó lại tự kỷ thêm vào một câu.
Mễ Mễ run rẩy, trượt từ sô pha xuống dưới không có vẻ tán đồng chút nào.
***
Thượng Linh hơi ngỡ ngàng khi nhìn phòng khách vô cùng rộng lớn trong
căn penthouse. Cô để chiếc va li chất đầy quần áo, đồ dùng hàng ngày và
cả đống đồ linh tinh khác bên cạnh. Tất cả chỗ hành lí này A Ảnh vừa
chuyển lên hộ cô.
“Mọi việc đã như thế này rồi!... Vậy em cứ ngoan ngoãn đến sống cùng
Augus. Anh ấy đến thành phố X tìm em chứng tỏ anh ấy rất quan tâm đến
em. Còn việc của Huệ Nhi cũng không cần phải lo lắng nữa đâu!” Trước khi đi, nhân lúc ông chủ vào phòng, A Ảnh vội nhắn nhủ Thượng Linh mấy câu.
Rõ ràng Augus không hề nói với A Ảnh lý do thực sự khiến Huệ Nhi phải
vào viện, và cũng tự động cho qua không đả động gì đến vụ hiểu nhầm kia
cả. Thượng Linh thấy ánh mắt A Ảnh nhìn cô lúc này giống như đang nhìn
bà chủ tương lai.
Đáng tiếc là, đến thuộc hạ thân tín như A Ảnh cũng không hay biết ông chủ mình thực ra là một con cáo già đội lốt cừu non.
“Mang hành lí vào đi, đây là phòng của em.” Augus bước ra từ phòng mình, vừa thay xong bộ quần áo mặc ở nhà gồm áo cộc tay và quần dài. Anh mở
cửa phòng cuối hành lang cho cô.
Thượng Linh bước chầm chậm, mắt bỗng sáng bừng lên, không ngờ gian phòng này lại có những màu khác ngoài các màu đen, trắng, xám.
Phòng không lớn, khoảng hai mươi mét vuông, cửa bên mở, một tấm rèm ren
màu trắng ngăn phòng thành hai bên trái phải. Trước cửa sổ sát sàn bên
phải là một bục gỗ cao, phía trên trải một chiếc chăn êm ái mềm mại, bên cạn