
loại thứ hai, lúc đó, cảm giác mới
mẻ không còn, sẽ kéo theo sự mệt mỏi, những tranh chấp tăng thêm, những
cuộc chiến tranh lạnh không ngừng nghỉ.
Nếu trực tiếp bắt đầu từ loại thứ hai, không có mơ mộng và lãng mạn, không
có cảm giác mới mẻ, ai cũng đều hiểu rõ về đối phương, cho đến những
thói quen nhỏ nhặt.
Tại sao lại không thể bắt đầu từ thói quen?
Nghiêm Tiêu mỉm cười nói:
- Tớ đã từng nói tớ sẽ không làm người qua đường, chỉ làm người cuối cùng.
Anh chưa từng tin chắc như thế bao giờ.
Mạc Nhan có được cơ hội thực tập ở văn phòng kế toán, trong trường chỉ còn
lại một vài tiết học không liên quan, có thể trốn tiết một cách đường
đường chính chính.
Vì là người mới, photo, in ấn, đánh máy…những công việc đơn giản nhất cũng đến tay cô.
Vất vả nhất là đối chiếu số liệu, mọi người gọi loại công việc đó là nghìn
hàng bảng biểu. Mạc Nhan lúc đầu còn cho là khoa trương, chờ khi gặp
thật rồi cô mới phát hiện cách nói này rất phù hợp với hoàn cảnh. Cô
dùng thước vạch ra từng hàng từng hàng, đối chiếu đến hết và luôn như
muốn khóc.
Sau khi đối chiếu xong, nhân lúc thời gian nghỉ thì gửi tin nhắn cho Nghiêm Tiêu:
- Em đếm được một lúc, cái bảng biểu đó thật là có một nghìn hàng, mắt em hoa rồi.
Nghiêm Tiêu đang bước trên đường vạch trắng, chậm bước lại trả lời tin nhắn:
- Lúc nào em xong? Anh đón em đi ăn.
Giám đốc bước ở phía trước quay lại nhìn cậu đi chậm lại phía sau cười nói:
- Nghiêm Tiêu, cậu đứng giữa đường sẽ ảnh hưởng đến giao thông thành phố đó!
Nói về ăn uống, lại trên phố thương mại gần khu trường cũ đại học Z.
Mạc Nhan cầm menu, bỗng nói:
- Có cần gọi anh mập đến ăn cùng không nhỉ?
Nghiêm Tiêu sững một lúc, lập tức cắt ngang:
- Gọi cậu ấy làm gì? Chúng ta ăn cơm, không có việc của cậu ấy.
Mạc Nhan làm xong bảng biểu nghìn hàng ấy, tâm trạng không tệ, cười nói về tình trạng thực tập mấy ngày nay.
Nghiêm Tiêu im lặng ngồi nghe, chờ khi cô dừng lại rồi bỗng hỏi:
- Vậy sau này em có dự định gì?
- Đương nhiên là như cô Chung vậy, một tri thức, có xe có nhà có sự
nghiệp, không có…cái đó, tuy học vị của em không cao như cô ấy…
Cô vốn muốn nói là không có chồng, nhưng đối diện với Nghiêm Tiêu thì không hiểu sao bỗng nghẹn lại.
- Ừ, có xe có nhà, mục tiêu cũng cao đó chứ. – Nghiêm Tiêu nhẹ nhàng nói: – Vậy thì tốt, anh phê chuẩn cho em chuyển đến, như vậy xe có rồi, nhà
cũng có.
- Anh đói đến hồ đồ à? – Mạc Nhan hiểu ra. Chuyển đến, như vậy là sống chung sao?
- Bây giờ để em ít phấn đấu hơn mười năm, không tốt sao?
- …Vậy cần em cùng trả tiền nhà à?
Đôi đũa trên tay Nghiêm Tiêu tạo thành khoảng trống:
- Tiền nhà anh đã trả hơn một nửa rồi, thì là thiếu một người làm việc nhà, em đến làm việc nhà nhé.
…
Mạc Nhan như muốn khóc.
Ngày chuyển đi, bố mẹ đang lúc đi du lịch, Mạc nhan cuối cùng cũng có cách
trả đũa, để lại tờ giấy, vì thực tập cần chuyển đến chỗ gần văn phòng
làm việc ở, sau này sẽ thường xuyên về nhà ăn cơm, sau đó cô dán tờ giấy trên tủ, kéo hai vali đi.
Nghiêm Tiêu nhìn tờ giấy thấy hơi ngứa mắt:
- Em nói chuyển đến ở với anh, vậy cũng không sao đâu nhỉ?
Mạc Nhan lắc lắc tay:
- Không, anh không biết. Mẹ em sẽ thường gọi điện đến giáo huấn em nói
cần phải dùng biện pháp an toàn, nhất định đừng có để lỡ ra. Em không
muốn nghe điện thoại kiểu như thế.
Nghiêm Tiêu để vali sau cốp xe, nghe xong câu nói ấy thì thần ra:
- Thì ra dì nghĩ thoáng thế.
- Bởi vì mẹ em có trái tim thiếu nữ, người như anh vậy, không hiểu đâu…
Mạc Nhan chợt nghĩ ra một chuyện quan trọng:
- Nghiêm Tiêu vậy em ngủ ở đâu?
Cuối cùng cũng nghĩ đến, thật không dễ dàng.
Nghiêm Tiêu khởi động xe, chờ xe chạy rồi dùng ngữ khí bình thản nói:
- Nếu em muốn ngủ ở giường của anh, vậy cũng không quá chật, thật đó.
Mạc Nhan bây giờ muốn giả ngây thơ cũng thấy phiền phức, lập tức trả lời lại:
- Không được, em không muốn lần sau khi về nhà từ một người lại biến thành hai người.
Nghiêm Tiêu nghiêng người, cúi đầu hôn lên môi cô:
- Sau này nhất định sẽ có.
Mặt Mạc Nhan ửng đỏ, trong lòng khó chịu: Lại thế rồi, cái sự tự tin này của anh rốt cuộc là từ đâu mà có?
Trên thực tế nhà Nghiêm Tiêu đúng là có phòng khách.
Mạc Nhan đứng bên cửa sổ nhìn xuống, độ cao của tầng 10, côn trùng cũng
không bay lên được, nhưng lúc chờ thang máy rất là vất vả.
Nghiêm Tiêu thấy ở trong vali cái thứ nhất là từng chồng sách, phía trên còn
có những sách chuyên ngành như Thuế pháp, hạch toán vốn, tài chính công
ty, phân tích bảng biểu công ty lên sàn, phía dưới là những cuốn sách
bìa hoa cỏ, bên trên là những anh chàng đẹp trai, tuấn tú hoặc dễ
thương, cổ trang có hiện đại cũng có, những cuốn sách đó đều trông không giống sách (tiểu thuyết BL ^^).
Anh cầm lên một cuổn trong đó nói:
- Đến bây giờ mà em vẫn chưa chán à?
Mạc Nhan vội cướp lại, nói rành mạch:
- Em thích đọc, đọc thế nào cũng không chán, em cũng không có cách nào khác.
Nghiêm Tiêu nghĩ đến sức ảnh hưởng của sách:
- Những cuốn sách này không thể bỏ ở phòng sách, bỏ ở tủ phòng khách nhé.
Hoặc là nhìn từ một góc độ khác, Mạc Nhan