
không còn bộ
dạng bận rộn giữa đống sách tham khảo với thi cử nữa rồi.
Là người, ai cũng sẽ không ngừng trưởng thành, sau đó ra xã hội, dần dần trở nên độc lập.
Năm 4 là năm vì sự bước ra xã hội mà chuẩn bị.
Trong trường luôn có câu, năm 4 là không lên lớp những môn tự chọn mà lên lớp những môn bắt buộc. Mạc Nhan ôm theo giáo trình bước vào phòng học, tìm một vị trí ngồi thích hợp.
Anh mập ở khoa nghiên cứu sinh giống như cá gặp nước, cảm xúc dồi dào hình dung khu trường cũ:
- Hoa dương liễu rơi, mưa ngâu chầm chậm, màu xanh nhẹ nhàng, hồn tiêu hương kiếm ở nơi đâu…
Đến mùa nghỉ đông, Nghiêm Tiêu thu xếp đồ đạc chuyển đến chung cư gần công ty ở một mình.
Mạc Nhan lặng lẽ nhìn, bỗng nhớ lại rất lâu trước đây cảnh hai nhà chuyển
đồ từ ký túc xá giáo viên trường đại học S. Lúc đó cô còn chưa học cấp
2, thấy Nghiêm Tiêu ôm theo một đống sách lớn đi xuống lầu, không biết
tại sao có chút buồn.
Thiên hạ không có bữa tiệc nào là không tàn.
Thời gian là phương thuốc tốt nhất, con người có chạy nhanh đến mấy cũng không bao giờ vượt qua được thời gian.
Hoặc là có một người như thế bước qua một cách lặng lẽ trong cuộc đời bạn, sau đó lại lặng lẽ bước đi.
Hoặc là mười năm sau bạn còn nhớ, hoặc là sớm đã quên, hoặc là người đó đang ở bên cạnh bạn.
Trong lòng mỗi người đều có một cái mười năm như thế.
Nghiêm Tiêu đứng trước mặt, mỉm cười một cách ôn hòa nói:
- Số điện thoại của anh chưa đổi, sau này nhớ gọi nhé.
Mạc Nhan bắt đầu học thêm các môn về kế toán, đăng ký thi nghiệp vụ kế
toán, trong đó nguyên nhân lớn là cảm thấy thích thú. Học kỳ hai năm bắt đầu chưa được bao lâu thì gửi một số hồ sơ đến các công ty, lại nhận
được thông báo phỏng vấn thi viết của một văn phòng kế toán. Sau khi
phỏng vấn viết là phỏng vấn vấn đáp, người coi phỏng vấn đến từ Malaixia dùng tiếng Anh với giọng điệu có chút cổ quái hỏi cô tất cả các vấn đề.
Mạc Nhan cẩn thận trả lời từng vấn đề một.
Khi hỏi đến câu cuối cùng, người coi phỏng vấn lại nói, người coi phỏng vấn viết vòng đầu nói với tôi, kết quả của bạn trong nhóm là kém nhất, là
vì ngày hôm đó bạn phát huy khả năng chưa tốt sao?
Mạc Nhan bỗng thấy bất ngờ. Cô nghĩ lại một chút rồi mỉm cười trả lời:
- Tôi nhớ là ngày hôm đó tôi phát huy không tệ, tôi tự tin với bản thân mình. Hoặc là ngài có nhớ nhầm chăng?
Mỉm cười là cách bày tỏ cảm xúc tốt nhất, bất kể là lúc nào.
Mạc Nhan thấp thỏm chờ phản ứng của đối phương, một lúc sau, người coi
phỏng vân cười đứng dậy bắt tay với cô, nói cô về chờ thông báo.
Cô bước ra khỏi tòa lầu của văn phòng, chỉ thấy ánh nắng tràn ngập khắp
nơi, ách tắc, kẹt xe lúc cao điểm tan giờ làm lại xuất hiện.
Mạc Nhan bước ven theo con đường dài, bỗng chiếc xe Bieke phía sau chầm chậm dừng lại. Nghiêm Tiêu mở kính xe, gọi tên cô:
- Em đến đây phỏng vấn à? Anh đưa em về nhé, đoạn đường này khó bắt xe.
Mạc Nhan vui vẻ lên xe, sau khi ngồi ở vị trị ghế phụ mới hỏi:
- Lẽ nào anh đi làm ở chỗ gần đây? Lại có xe, tuy em có giấy phép lái xe nhưng tiếc là không có xe…
Nghiêm Tiêu nhìn kính chiếu hậu nói:
- Em là sát thủ đi đường bộ còn không chịu nhường đường, đừng dọa người khác tốt hơn.
- Em là sát thủ đi đường, còn anh không phải là cái máy tự động sao? Không có chút hài hước gì cả.
- Tự động thuận tiện, bạn à. Con đường này chút nữa là kẹt xe một hai tiếng đồng hồ, không dừng không chờ rất phức tạp.
Thành phố cái gì cũng tốt, chỉ có giao thông là kém, thường là khách du lịch đến đây đều nói như vậy.
Mạc Nhan nhìn một bên mặt của đối phương, sống mũi thẳng, lông mi dài, rất tuấn tú.
Kẹt xe gần một tiếng đồng hồ, mặt đường có chút vắng dần. Mạc Nhan đang
nghĩ đến cảnh phỏng vấn hôm nay, bỗng Nghiêm Tiêu hỏi một câu:
- Điểm môn học thứ ba của em đã đủ chưa vậy?
Môn học thứ ba.
Mạc Nhan nghĩ một lúc, bỗng hiểu ra. Trong trường có thiết kế điểm môn học
thứ hai, sau đó có người giỡn gọi tình yêu học đường là môn học thứ ba,
nên cũng có điểm.
Cô buồn bã trả lời:
- Điểm qua có tính là đủ không?
Nghiêm Tiêu ừ một tiếng lại hỏi:
- Thế bây giờ có đang học không?
Mạc Nhan càng buồn bã trả lời:
- Không.
Nghiêm Tiêu bật xi nhan bên phải, ghé vào bên ngoài một tiểu khu, dừng xe, một tay vịn tay lái, lặng lẽ nhìn phía trước:
- Vậy chúng ta thử yêu nhau xem sao nhé.
Mạc Nhan sững ra.
Nghiêm Tiêu dùng ngữ khí trần thuật, nhiều nhất cũng cho là câu cầu khiến. Mạc Nhan có chút không hiểu, anh ruốt cuộc là lấy sự tự tin ở đâu ra?
Cô dựa vào ghế, trả lời một cách đanh đá:
- Không được.
Mạc Nhan luôn đưa lại cho người khác những bất ngờ kỳ lạ.
Nghiêm Tiêu quay đầu kinh ngạc nhìn cô, chỉ thấy cô cười nói:
- Nghiêm Tiêu, hãy hẹn hò với em, được không?
Nghiêm Tiêu cười ừ một tiếng.
Anh mập từng nói, Nghiêm Tiêu cậu dựa vào cái gì cho rằng em Mạc Nhan nhất định sẽ cho cậu qua.
Nghiêm Tiêu nói, Thì dựa vào không có, rồi có một cái mười năm như thế.
Nếu tình yêu có thể chia loại, nếu loại thứ nhất gọi là gặp và yêu ngay
(tình yêu sét đánh), vậy loại thứ hai gọi là thói quen. Sớm muộn có một
ngày, tình yêu thứ nhất sẽ trở thành