Old school Swatch Watches
Chỉ Là Vì Thói Quen

Chỉ Là Vì Thói Quen

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322070

Bình chọn: 10.00/10/207 lượt.

ày hình như không có điểm dừng, một mạch

dài đến nơi không thể thấy được. Chỉ có thể đưa tay với đến, chỉ cách

một bước với cái bóng phía trước.

Mạc Nhan đưa tay nắm lấy, chốc lát không nói được lời nào.

Nghiêm Tiêu không kịp phòng bị. người phía sau lao tới, sau đó ôm chặt áo của

anh không rời tay, mà trên phố sinh viên lúc này người qua kẻ lại không

ít.

Anh có chút lung túng, chuyển đầu lại nhìn gương mặt của Mạc Nhan, tim chợt rung lên, với phương thức không kịp phòng bị đó. Anh kéo tay của cô

nói:

- Em sao thế?

Mạc Nhan có chút không kịp phản ứng:

- Mẹ em vừa điện nói bố em nhập viện rồi… là ung thư dạ dày.

Anh mập đang nói lan man không nghỉ mở to miệng, đứng khựng lại ở đó trông rất khó coi.

Nghiêm Tiêu hỏi:

- Bệnh viện nào? Anh và em đến đó.

Mạc Nhan đáp nhỏ:

- Bệnh viện ung bướu…

Nghiêm Tiêu lập tức gọi xe, may mà phàn ứng của Mạc Nhan rất bình tĩnh, không

khóc không làm ồn, anh nói câu nào thì nghe và làm theo.

Chờ họ vội vội vàng vàng đến bệnh viện, lại bất ngờ phát hiện đó chỉ là một trò đùa.

Bố Mạc Nhan mang áo quần bệnh viện nằm trên giường bệnh, sắc mặt quả thật

là rất xấu. Mẹ của Mạc Nhan lại ngồi ở ghế phòng bệnh cô đơn rơi lệ.

Nghiêm Tiêu hỏi tình hình bác sĩ ở bên ngoài phòng bệnh.

Vị bác sĩ lật lật hồ sơ bệnh án, ngữ khí ôn hòa:

- Là hệ dạ dày kém dẫn đến xuất huyết, vì phát hiện có chút trễ, người

bệnh lâm vào tình trạng thiếu máu. – Ông gấp hồ sơ lại rồi bổ sung thêm

một câu – Sau này cai thuốc cai rượu, chăm sóc bồi dưỡng tốt thì không

sao.

Giáo sư đại học bây giờ đều ra ngoài kiếm tiền, bố Mạc Nhan cũng là một

trong số đó, làm cố vấn cho doanh nghiệp bên ngoài, có nhiều tiệc này

tiệc khác, kết quả là uống rượu khiến cho hư người đi.

Vậy “Ung thư dạ dày giai đoạn cuối” rốt cuộc là từ đâu mà ra?

Mạc Nhan lập tức như sống lại, tức tối đi ra bên ngoài:

- Thật là, đâu ra kiểu dọa người thế chứ?!

Nghiêm Tiêu vội kéo cô:

- Được rồi, được rồi, dọa người còn hơn là biến thành thật.

Mạc Nhan cuối cùng cũng vào lại phòng bệnh.

Nghiêm Tiêu đứng ở bên ngoài, thấp thoáng cũng có thể nghe được giọng nói chuyện của gia đình bọn họ, chầm chậm nở một nụ cười.

Chú Mạc là người nghiêm khắc, Mạc Nhan lúc nhỏ đối diện với ba đến làm nũng cũng không dám, còn dì giống như đứa trẻ, Mạc Nhan thường nói mẹ của cô có trái tim thiếu nữ, còn bản thân cô hầu như lại bình tĩnh chín chắc,

chỉ có khi trước mặt mình là khác, chỉ có ở trước mặt mình…

Tiếng điện thoại rung, anh đi đến cuối hành lang nghe điện thoại.

- Nhầm lẫn, là xuất huyết dạ dày, cậu không cần hỏi nhiều. – Nghiêm Tiêu

vừa nhấc điện thoại là liền chặn ngang lời của đối phương.

Giọng của anh mập đắc ý:

- Nghiêm Tiêu, cậu nhận đi nhé, thực ra thì cậu rất thích tiểu sư muội

của chúng ta. Cậu chưa thấy cái biểu cảm lúc đó của mình đâu, hehe.

Nghiêm Tiêu dừng lại một lúc, sau đó mỉm cười nói:

- Tớ thực ra cũng không dự định là không nhận.

Anh mập ha ha cười hai tiếng:

- Vậy sau này cậu chuẩn bị làm thế nào?

Đổi vị trí tay cầm điện thoại, ngữ khí của Nghiêm Tiêu rất thư thái:

- Tớ không muốn làm người qua đường, chỉ muốn làm người cuối cùng.

Sau cuối cùng còn có cuối cùng, cái cuối cùng đó là vô tận…

Anh mập càng thêm đắc ý:

- Cậu không có ưu thế, nếu như àm được thì cậu sớm đã làm được rồi, không lý nào lại để cho đến tận bây giờ, chờ đến lúc mọi người quen hết nhau

rồi thì còn gì là cảm giác mới mẻ?

- …cậu gọi điện thoại là để nói chuyện này sao?

- Đương nhiên là không phải, lát nữa có bữa tiệc chia tay, cậu tới không?

Nghiêm Tiêu trả lời một cách dứt khoát:

- Được thôi, bây giờ tớ về trường.

Anh gửi tin nhắn cho Mạc Nhan rồi vội vàng rời bệnh viện. lúc này có lẽ cũng chẳng có ai để ý anh đi hay chưa đi.

Lúc mới đến nơi khác có cảm giác không quen, khi về nước rồi lại vẫn còn cảm giác không quen.

Vừa mới xuống máy bay cảm giác đầu nặng chân nhẹ rất mệt mỏi, sau đó không

để ý ngày đêm chuẩn bị biện luận luận văn, cho đến khi rảnh rỗi mới phát giác ra là chênh lệch múi giờ căn bản vẫn chưa đổi lại được.

Nghiêm Tiêu rất đau đầu.

Sau khi hồ sơ gửi đi, rất nhanh đã có phản hồi, kết quả là đến phỏng vấn

viết, người coi phỏng vấn là sư huynh trước anh ba khóa, sau khi hỏi

xong về vấn đề công việc, trêu anh nói:

- Trạng thái tinh thần của cậu thật là thảm không thể nhìn nha.

Nghiêm Tiêu chỉ có thể cười nói:

- Chênh lệch múi giờ vẫn chưa đổi lại được.

Nguời coi phỏng vấn đứng dậy bắt tay với anh:

- Có tin tức liên quan, chúng tôi sẽ thông báo cho cậu sớm nhất có thể.

Về đến nhà, Nghiêm Tiêu đúng lúc gặp Mạc Nhan đi thăm bệnh từ bệnh viện về,bèn hỏi:

- Sức khỏe của chú tốt hơn rồi chứ?

Mạc Nhan gật gật đầu, nhìn anh quay người mở cửa, vội hỏi:

- Sư huynh, nhà anh có quyển Thuế pháp không? Em muốn mượn xem xem.

Bố Nghiêm Tiêu dạy thương mại, chắc sẽ có sách loại đó.

Anh nghĩ một chút, xem có ấn tượng gì với quyển sách đó trên giá không:

- Nếu không thì em vào tìm xem, anh không để ý lắm.

Mạc Nhan cởi giày, đang lúc tiến vào phòng sách, bỗng thấy một đám đen đang lộn qua lộn lại trên sôfa,