
trở về, tối hôm qua nàng ở lại hoàng cung đã cho người về báo cho người trong nhà, cho nên lúc này nàng cũng không lo lắng người nhà.
Từ trong cung rời đi, Tử Điệp một người chậm rì hướng trấn trên đi
tới, cũng đã đến lúc nàng bắt đầu dùng lợi khí trong tay của nàng, vì
Lạc Hàn nàng không thể không làm như vậy, đi đến bên ngoài một khách
điếm cũng không mấy bắt mắt, khách điếm này bố trí rất đặc sắc, lầu một
nơi bán đồ điểm tâm, lầu hai cùng lầu ba là nơi dừng chân, Tử Điệp ở một góc kín ngồi xuống, lão bản khách điếm thấy Tử Điệp liền nhanh chân tự
mình đi qua chiêu cố.
“Tiểu nhị, coi chừng khách điếm, ta đi qua vị bằng hữu này một chút” chưởng quầy đối tiểu nhị khách điếm nói, sau đó liền hướng Tử Điệp đi đến.
“Khách quan muốn gì, dừng chân sao, có phòng thượng đẳng cần mang ngươi đi xem không” chưởng quầy hỏi.
“Tốt, mang ta đi nhìn xem thử” Tử Điệp nói xong liền theo chưởng quầy hướng lầu trên đi lên.
Chưởng quầy khách điếm này là ai, nàng chính là người từng được Tử
Điệp cùng Lan Lăng Ngạo Thiên ở trên đường cứu được, nha đầu Tiểu Như,
lúc ấy Tử Điệp cũng muốn đem nàng mang về quý phủ cùng tiểu Nhị làm bạn , nhưng sau lại thay đổi chủ ý đem nàng tạm thời an bài ở Đông Phương
khách điếm, khách điếm này ở phố cách Nguyệt lâu không xa, có một lần
Tử Điệp cùng Lam Vân Lỗi đến nơi này ăn cơm vừa vặn lão bản tính đem
khách điếm này bàn ra ngoài, dưới sự năn bỉ của Tử Điệp Lam Vân Lỗi đành phải mua nó cho Tử Điệp, nói ra ai cũng không biết, ngay cả Lạc Hàn Tử
Điệp cũng không nói.
Có một lần Lạc Hàn trong lúc vô ý nói Phong Lạc Hiên sẽ không thành
toàn bọn họ Tử Điệp liền suy nghĩ tìm đường lui cho mình, không lâu sau
đó Tử Điệp bí mật xây dựng nơi này thành khu tình báo, đừng nhìn những
người trong khách điếm chất phác, bọn họ đều là do Tử Điệp tự mình chọn
lựa , không có người nào biết nàng chính là người sau màn thao túng tất
cả, Tử Điệp đem toàn quyến khách điếm này giao cho Tiểu Như kinh doanh,
mà Tiểu Như từ được Tử Điệp giải cứu liền toàn tâm toàn ý coi Tử Điệp là chủ nhân, chuyện mà Tử Điệp yêu cầu nàng đều đã cố gắn làm cho tốt
nhất, điều này làm cho Tử Điệp cảm thấy thực vừa lòng, thực ra Tử Điệp
cũng không có đem Tiểu Như trở thành hạ nhân mà đối đãi, chỉ là Tiểu Như cứng đầu không đáp ứng xem Tử Điệp như Bồ Tát cung kính, điều này làm
cho Tử Điệp thực bất đắc dĩ đành mặc cho Tiểu Như làm như vậy.
Tiểu Như cùng Tử Điệp đi vào một gian phòng liền đem cừa đóng lại,
gian sương phòng này là Tiểu Như để lại cho Tử Điệp vào ở nhưng mà Tử
Điệp chưa từng tiến vào ở qua, Tử Điệp đi xung quanh gian phòng nhìn qua một lần mới ngồi xuống nói:
“Tiểu Như, xem ra khách điếm này giao cho ngươi thật đúng là
không giao nhầm người, kinh doanh rất tốt, gian sương phòng này bố trí
rất có cách điệu” .
“Gian sương phòng này là Tiểu Như bố trí giành cho chủ nhân,
không biết người thích kiểu gì nên chỉ đoán bố trí thử, chủ nhân thích
là tốt rồi” Tiểu Như ngại ngùng nói.
Nhìn thấy bộ dáng ngại ngùng của Tiểu Như Tử Điệp thật muốn cười to,
có ai có thể nghĩ lão bản khách điếm này sẽ do một người hay ngại ngùng
cai quản, chỉ có lúc này Tiểu Như mới có chút kiều thái nữ nhi nhà người ta, trong mắt người ở bên ngoài Tiểu Như chính là một chưởng quầy có
tài năng kinh doanh khách điếm, chỉ có Tử Điệp mới biết được Tiểu Như
như ngày hôm nay cần rất nhiều dũng khí.
“Tiểu Như vất vả cho ngươi” Tử Điệp tự đáy lòng nói.
“Chủ nhân đừng khách khí, Tiểu Như tự nguyện , thật sự, nhờ
chủ nhân tốt cứu giúp Tiểu Như mới có hôm nay, cho nên Tiểu Như rất cảm
tạ người, về sau chủ nhân đừng nói vất vả linh tinh gì, Tiểu Như không
dám nhận” Tiểu Như vội vàng nói
.
“Ngươi như vậy thực không dễ thương tí nào” Tử Điệp cười nói.
Nói xong câu đó Tử Điệp không cười nữa, trực giác Tiểu Như cảm thấy
chủ nhân lần này tìm nàng khẳng định có việc đại sự, bởi vậy Tiểu Như
cũng không có vội vàng hỏi Tử Điệp mà là lẳng lặng chờ Tử Điệp mở miệng
nói cho nàng, quả nhiên không bao lâu Tử Điệp đã nói:
“Tiểu Như, lần này ta thật sự có việc, vốn ta định để cho tổ
chức bí mật của chúng ta thật lâu sau mới dùng đến, nhưng thật không ngờ hiện tại phải dùng đến rồi” .
“Xảy ra việc gì lớn sao” Tiểu Như hỏi.
Tiểu Như biết nếu không phải chuyện gì trọng đại chủ nhân sẽ không
vận dụng nó , dù sao đây cũng là một cái vương triều không cho phép tồn
tại lực lượng bí mật, điểm này Tử Điệp ngay từ đầu đã nói cho bọn họ,
cho nên bọn họ mới bí ẩn hầu như không ai biết bọn họ tồn tại.
“Ừm, biết Thiệu Dương Hàn Vương gia không ?” Tử Điệp hỏi.
“Người này ai chẳng biết a, quân sư nổi danh Thiệu Dương quốc chúng ta, nghe nói người này là thiên tài” Tiểu Như trả lời.
“Hắn, hiện tại đang trên đường đi chiến tuyến tiền
phương, chỉ sợ sẽ có người đối với hắn bất lợi, cho nên chúng ta cần
phải theo dọc đường đi bảo hộ hắn an toàn, không thể có gì sơ xuất, dọc
theo đường đi ngộ quỷ sát quỷ, gặp thần trảm thần, chặt chẽ chú ý tất cả động tĩnh trong cung, đặc biệt trong lúc này trừ bỏ Hàn Vương gia còn
có người nào đi ra tiền tu