
ừa ý đây?
Cô đi vòng quanh An Tiểu Tâm và Đinh
Phổ Nguyệt hai vòng, ừ, hai cô nàng này vóc người không tệ, anh thiếu gia thật đúng là ánh mắt có khác. Nhất là cô nàng tóc có chút rối,
giống như mới vừa tỉnh ngủ, có vẻ lười biếng hấp dẫn. Theo con mắt Anh
Bồi , nhất định là cô gái này. Ừ, vậy thì lấy bộ siêu cấp khêu gợi,
khiến anh thiếu gia nhìn chảy máu mũi.
An Tiểu Tâm và Đinh Phổ Nguyệt đi theo nhân phục vụ vào phòng thay quần áo, Đinh Phổ Nguyệt nhỏ giọng oán trách: “Hừ, thì ra là VV cũng quỳ gối dưới quần Anh Bồi .”
An Tiểu Tâm trong lòng run lên, nhỏ giọng nói: “Ở chỗ người ta , em ăn nói cho cẩn thận.”
Không bao lâu, Đinh Phổ Nguyệt thoải mái bước ra ngoài, mà An Tiểu Tâm lại nhăn nhăn nhó nhó di chuyển từng bước một ra ngoài.
Hai người lễ phục cùng một kiểu dáng.
Lễ phục màu trắng tinh tơ lụa , phần ngực thiết kế, hơi trễ xuống lộ ra diện tích lớn da thịt. Làn váy tự nhiên bồng bềnh, váy ngắn đến trên
đầu gối ba cm. Trước ngực, ghim một đóa màu hồng tơ lụa thật to nơ con
bướm, trường băng thẳng rũ xuống trước gối, cả lễ phục linh động hoạt
bát, vô cùng thích hợp cho những cô gái trẻ mặc.
VV hài lòng nhìn đôi chị em này, cảm thán nói: “Thật nên để cho hai người làm quảng cáo cho tôi.”
Đinh Phổ Nguyệt hài lòng soi gương đi
tới đi lui, cô căn bản là dáng người ma quỷ, có lồi có lõm, mặc bộ này
lễ phục quả thực là làm cho người ta muốn phạm tội.
An Tiểu Tâm là không biết làm gì đứng ở đó cúi đầu nhìn chằm chằm lễ phục trên người, muốn đem váy kéo xuống,
lại sợ khiến phía trên ngực lộ ra. Muốn đem phần áo kéo lên, lại sợ phía dưới bắp đùi lộ ra. Hơn nữa, trên chân cô mang đôi giày cao gót màu đỏ
bảy tấc, đứng ở đó, thật là nửa bước cũng khó dời .
Sở Úc lúc này đã xem đến mắt choáng
váng, thế này mới phát hiện ra, An Tiểu Tâm đã sớm không phải ô liu nhỏ
ngây ngô trong lòng anh , mà là hoàn toàn thành thục cây đào mật rồi.
So sánh với Đinh Phổ Nguyệt , An Tiểu
Tâm vóc người đường cong hơn nhu hòa cân xứng hơn. Da thịt mềm mại, □
ra ngoài bả vai cùng đôi chân dài,như ánh sáng dịu dàng không chói
mắt.Nét đẹp từ cổ mảnh mai chạy thẳng đến bờ vai mịn màng nhỏ hẹp, phía
dưới hở ra bộ ngực vừa phải tiếp đến khiến tầm mắt không dời chính là
vòng eo mảnh khảnh chỉ muốn ôm gọn trong vòng tay.Đặc biệt là đôi giày
cao gót màu đỏ phía dưới chân thon kia, càng khiến cho người ta hận
không được nâng niu .
Hấp dẫn trong bọc ngây thơ, thẹn thùng
mang theo dí dỏm, An Tiểu Tâm quả thực là hoàn mỹ càng làm tôn lên vẻ
sang trọng của lễ phục.
“V. . . . . . V. . . . . .” An Tiểu Tâm khó khăn mở miệng, “Có thể hay không, đổi cái khác, cái này. . . . . . Quá hở hang. . . . . .”
“Không được, tôi cảm thấy rất đẹp.” Đinh Phổ Nguyệt một mái tóc dài, quay người, làn váy lập tức bay lên, dưới váy cảnh tượng mơ hồ có thể thấy được.
VV tay xoa má nói: “Này hơi khó, hai dâu phụ xinh đẹp không thất ý kiến à nha, nên mặc giống nhau thì tốt hơn?”
“Tiểu Tâm, con mặc rất đẹp, so với Phổ Nguyệt xinh đẹp hơn đấy. Nghe mẹ , mặc đi, không sai đâu.” Tần Xuân Hinh nhào tới bên cạnh nhìn kỹ An Tiểu Tâm nói, một chút cũng không để ý tới bên cạnh Đinh Phổ Nguyệt xem thường.
“Nếu không. . . . . . Cô cho tôi thêm cá áo choàng?” An Tiểu Tâm run run rẩy rẩy nói.
“Thế nào? Đối với thiết kế của tôi không hài lòng?” VV vẻ mặt bắt đầu không vui .
” A? Không biết. . . . . . Sẽ không, cứ như vậy, vậy. . . . .Rất tuyệt.” An Tiểu Tâm trái lương tâm nói.
VV ở trong bụng cười, chỉ bằng kinh nghiệm này, mà muốn cùng Anh Bồi đấu?
Kế tiếp, đến phiên Khúc Tín Hách cùng
Sở Úc thử lễ phục chú rể và phụ rể. Tần Xuân Hinh và Đinh Phổ Nguyệt ở
bên cạnh quơ tay múa chân, An Tiểu Tâm thì cùng với Tần Thu Huân ngồi
phía xa xa.
Tần Thu Huân ánh mắt luôn nhìn trên người chị gái Tần Xuân Hinh, tựa hồ có xúc động, cũng có sụt sịt.
“Dì à,dì có ghen tị với mẹ con hay không?” An Tiểu Tâm nhỏ giọng hỏi.
“Tại sao?” Tần Thu Huân tựa hồ rất kinh ngạc.
“Mẹ bỏ lại con và ba, nhiều năm như vậy dì vẫn luôn chăm sóc hai cha con, nhưng mẹ con lại một mình ung dung sung sướng .” An Tiểu Tâm nói.
“Ha ha, thời điểm dì ghen tị với mẹ
con nhất, mẹ con được ngày ngày đi chung với ba con. Sau dì lại cảm ơn
mẹ con, bởi vì mẹ con đưa ba con đến với dì, dĩ nhiên, còn có con nữa.” Tần Thu Huân đưa ra cánh tay, ôm vai An Tiểu Tâm .
“Chẳng lẽ dì không cảm thấy ghê tởm, ba con và chị gái của mình ở chung một chỗ, còn sinh đứa bé? Dì có thể chịu được?” An Tiểu Tâm lại hỏi.
“Con hỏi câu này, nếu không thể chịu được,có thể vượt qua nhiều năm như vậy sao? Thật ra thì, cũng từng đau
khổ, bởi vì khi đó An Thắng Phong yêu Xuân Hinh mà không yêu dì. Hơn
nữa, bởi vì nguyên nhân trong nhà , dì cũng vậy phải gả sớm, gả cho một người mình không thương. Sau lại thật vất vả có cơ hội ở chung một chỗ, thì dì đặc biệt quý trọng. So với những chuyện khác, có thể cùng người
yêu ở cùng một chỗ là quan trọng nhất. Chỉ cần mình có thể được sống
bên cạnh An Thắng Phong, hơn nữa người đó cũng yêu dì, thì dì còn tính
toán so đo cái gì?” Tần Thu Huân lẳng lặng nói.
An Tiể