
h lại đến cơn nghiện cà phê, đi thôi, anh với em đi uống cà phê.”
An Tiểu Tâm vuốt cái trán cười cười, Sở Úc vẫn hiểu rõ cô, mỗi khi cô cảm thấy mệt mỏi, lại luôn muốn uống một ly cà phê.
Đi tới Starbucks đối diện, hai người
gọi Blue Mountains. An Tiểu Tâm lẳng lặng nghe tiếng của âm nhạc du
dương, trầm mặc không nói . Hồi lâu, Sở Úc nếm thử một ngụm cà phê sau
nói: “Ừ, rất thơm.”
“Vậy sao?” An Tiểu Tâm cũng thưởng thức một hớp, cười nói: “Tạm được, chỉ là đáng tiếc không phải Blue Mountain thật.”
Sở Úc tò mò: “Làm sao em biết?”
“Người Mỹ nhưng thật ra là không uống Blue Mountain, nơi này cà phê bất quá cũng chỉ mượn danh Blue Mountain mà thôi .” An Tiểu Tâm đáp.
“A, “ Sở Úc đối với cà phê không có gì hiểu, chỉ nói là: “Thật ra anh nhiều năm không uống cà phê rồi, chỉ là có lúc ở cùng Anh Bồi
kia, sẽ cùng cậu ấy uống một chút. Bất quá anh chỉ cảm thấy nó đắng,cậu
ta lại nói anh chẳng biết cái gì nói lung tung.”
“Em quả thật không hiểu tại sao hoa hoa công tử kia lại yêu thích uống cà phê.” An Tiểu Tâm cúi đầu khuấy động cà phê trước mặt mình ly , đột nhiên cảm thấy lời này có gì đó không ổn, vội bổ sung, “Anh ta bề ngoài làm cho người ta ấn tượng cái đó, đây không phải là một mình cách nhìn của em,rất nhiều người. . . . . .” An Tiểu Tâm nản chí câm mồm , giống như càng tô càng .đen
“Ha ha ha” Sở Úc lần đầu tiên nghe An Tiểu Tâm thẳng thắn đánh giá người khác như vậy, anh cười nói: “Thì ra là Anh phó tổng ở trong lòng mọi người chính là cái ấn tượng này a, cậu ta mà biết muốn khóc chết mất. Thật ra thì cậu ấy chỉ là người
cuồng công việc thôi, em không biết, cậu ta có mối tình đầu. . . . . .”
“Được rồi, chúng ta không nói chuyện anh ta nữa.” An Tiểu Tâm phiền não cắt đứt anh, cô đoán được cái mối tình đầu đó là ai.
Sở Úc sửng sốt, cũng tỉnh giấc mình
không nên nói chuyện của người khác. Có lẽ là khó được An Tiểu Tâm chịu
cùng anh bình thản an tĩnh nói chuyện phiếm như vậy, anh nhất thời không tìm được cái đề tài gì có thể không chạm đến vết thương cũ thôi.
“Ừ, Anh thất bác Khúc rất săn sóc
em, anh nói muốn đưa em đi, bác ấy còn phải xem ý kiến của em mới đồng
ý, cảm giác giống như là ngươi cha ruột.” Yên lặng một lát sau, Sở Úc rốt cuộc tìm được đề tài.
“Có thể là yêu ai yêu cả đường đi đi!” An Tiểu Tâm không tập trung.
Đối thoại lại cắt đứt, Sở Úc dịch chuyển thân thể, đắn đo một lúc, thận trọng hỏi ra miệng: “An An, chuyện năm đó, em còn hận anh sao?”
An Tiểu Tâm nhắm lại mắt, cô biết vấn đề này sớm muộn gì cô cũng phải nói.
“Không hận, thật ra thì chuyện này không lên quan gì đến anh. Em lúc ấy chỉ là quá đau lòng, giận lây sang anh thôi.” An Tiểu Tâm bình tĩnh nói.
Sở Úc trong lòng dấy lên một tia hi vọng, đưa tay đè lại bàn tay An Tiểu Tâm để lên, trầm thấp nói: “An An, chuyện năm đó em không chịu nghe anh giải thích. Anh cũng vậy quả
thật không cách nào giải thích, để cho em nhìn thấy anh cùng người phụ
nữ khác ở trên giường, đây đúng là anh tội đáng chết vạn lần. Anh chỉ có thể nói, không phải là anh chủ động .”
An Tiểu Tâm nhìn Sở Úc ngũ quan khổ sở, nghe được trong giọng nói của anh do dự. Cô mềm lòng, cô biết Sở Úc
thiện lương, muốn anh nói có cô gái dụ dỗ anh lên giường, anh khó mà có thể mở miệng. Ngay cả Khúc Như Y anh còn không muốn tổn thương, huống
chi là mình .
“Sở Úc, đừng nói ahhh… Thật ra thì cả sự kiện kia, trách em.” An Tiểu Tâm hít một hơi thật sâu, “Ngày đó em nhận được điện thoại của một cô gái gọi tới nhà, kêu em đến chỗ ở của anh đi, nói anh cùng cô gái khác đang thân mật. Vừa đúng Ẩm Ướt
cũng ở đây, anh ấy kêu em không nên đi. Nhưng em lại không nhịn
được, anh ấy sợ em gặp chuyện không may,đi cùng em. Vì vậy, sau chuyện
liền xảy ra.”
An Tiểu Tâm nháy mắt mấy cái, cảm thấy ly cà phê truớc mặt có vài phần nhìn qua chút mông lung, cô nói tiếp: “Em thường nghĩ, nếu như mà em có thể nghe Ẩm Ướt khuyên, tin tưởng anh,
không đi tìm anh, cũng sẽ không xảy ra những chuyện này rồi. Mấy năm
này, em vẫn không thể quên không phải là anh phản bội, mà là Ẩm Ướt chết đi.”
Sở Úc nắm tay An Tiểu Tâm chặt lại chặt, anh chát tiếng nói: “Em không phải biết em lúc đó nhiều đáng sợ, mỗi lần anh đi tìm em, bộ dáng em hận không thể giết chết anh. Anh biết rõ không thể cứu vãn dư âm ,
cho nên quyết định rời đi. Thế nhưng lần trở lại này lại gặp được em,
anh phát mình vẫn không bỏ được em, cho nên hi vọng em có thể cho
anhthêm một cái cơ hội, để cho anh chăm sóc em. An An, anh yêu em, vẫn
yêu em.”
An Tiểu Tâm thân thể khẽ run một cái, cô chậm rãi lại dùng sức rút tay của mình ra: “Sở Úc, em nói rồi, Ẩm Ướt không về được. Nếu như chỉ là lần thứ nhất phản
bội, có lẽ em còn có thể cùng anh lần nữa bắt đầu. Nhưng mà Ẩm Uớt vì
vậy chết! Anh ấy từ nhỏ ở bên cạnh em yêu em bảo hộ em, thế nhưng , cho đến khi anh ấy chết em mới phát hiện, trên thế giới này người luôn yêu và che chở em nhất thì ra là anh ấy. Vì em, anh ấy cả mạng cũng không
cần. Anh có biết hay không,khi đó anh ấy còn mẹ già và em nhỏ . Bởi vì sai lầm của em, mà giờ đây bác gái và tiểu Thao sinh hoạt h