
ói thật, tớ làm
việc tại Sự Vụ Sở lâu như vậy. Đây chính là lần đầu tiên tớ thấy Ôn Đại
giận dữ đến như vậy. Hơn nữa, tớ nói cậu nghe, cơm hộp ở đầu đường thật
sự rất khó ăn. Đúng rồi, Hài Lòng, cậu sợ hãi như vậy, vậy cậu có đi đâu đó để bớt sợ hãi chấn động không? Tớ biết có một ngôi chùa rất linh
nghiệm, bây giờ có muốn tớ dẫn cậu đi không?"
Bớt sợ hãi!
Hài Lòng nghe được đầu trống rỗng. Cô bị kinh sợ, không sai, nhưng cô cũng
không phải loại người cần phải mượn thần linh để giảm bớt sự kinh sợ, cô vội mở miệng từ chối: "Không cần đâu, Tiểu Hoa, tớ đã khá hơn nhiều
rồi."
"Có thật không? Hài Lòng, cậu không cần khách sáo với tớ,
mọi người đã làm việc chung với nhau lâu như vậy, có gì khó khăn có thể
nói cho bọn tớ, đừng ngại." Tiểu Hoa nghi ngờ trực tiếp nói rõ.
"Tiểu Hoa, tớ thật sự không sao, không phải tớ khách sáo với cậu." Hài Lòng
rất cảm động, không ngờ Tiểu Hoa lại quan tâm đến cô như vậy.
"Có thật không? Nhưng không phải cậu xin Ôn Đại nghỉ ba ngày sao?" Tiểu Hoa vẫn rất nghi ngờ, cô nghe được tin tức cũng không đúng như vậy. Suy cho cùng nếu cô ấy thật sự không sao, với tính cách lạnh lùng vô cảm của
người lãnh đạo trực tiếp, đâu thể nào lại tốt bụng như thế cho phép cô
ấy nghỉ ba ngày liền.
Cô xin Ôn Đại nghỉ ba ngày?
Hài Lòng sợ run lên, không có sở trường nói dối, cà lăm trả lời: "Tớ. . . . . .
Đúng, đúng vậy, nhưng bây giờ tớ cảm thấy khá hơn nhiều rồi, cho nên cho nên. . . . . . Có lẽ nghỉ ngơi một ngày là đủ rồi."
Không ngờ Ôn Đại lại giúp cô xin nghỉ ba ngày, chỉ là ba ngày hình như hơi có chút
khoa trương, nhưng cũng khiến cho lòng cô cảm thấy ngọt ngào. Tư vị ấy
không ngừng lan ra, nhưng vừa nhắc tới anh. Suy nghĩ của cô liền rất tự
động nhảy đến cảnh tượng đêm qua.
Thật xấu hổ muốn chết!
Mặc dù cô không nhớ được toàn bộ, nhưng cũng nhớ được 7, 8 phần. Nhưng
những cảnh tượng kia, làm cho hai gò má của cô nhất thời bỏng rát --
"Cậu chắc không?" Tiểu Hoa vẫn có chút hoài nghi, trên thực tế, cô càng nói
chuyện phiếm với Hài Lòng, thì lại càng cảm thấy hình như cô ấy chưa bớt sợ. Cho nên, ngày mai cô ấy thật sự có thể đi làm sao?
"Ừhm,
chắc." Cô đỏ bừng mặt gật mạnh đầu, may là cô nói chuyện điện thoại với
Tiểu Hoa. Nếu không khuôn mặt đỏ bừng của cô, chắc chắn sẽ bị cô ấy nhìn thấu, chỉ có điều Ôn Đại vẫn đi làm như thường lệ, mà cô lại đau nhức
mệt mỏi đến mức phải nghỉ ngơi. Thật là không thể so bì được.
"Woa, vậy thì tốt quá. Cậu không biết hôm nay tớ đã thê thảm như thế nào
đâu." Vừa nghe được câu trả lời của cô, Tiểu Hoa thiếu chút nữa khóc lóc nức nở.
"Sao vậy?" Hài Lòng ngẩn ra, nhịn không được lo lắng hỏi.
"Hài Lòng, cậu biết không? Hôm nay cậu xin nghỉ, đúng lúc tớ ở lại văn
phòng, Ôn Đại liền kêu tớ làm thay công việc của cậu, cho đến khi cậu đi làm lại, quét dọn, ghi chép tài liệu tớ đều có thể làm được. Nhưng mà. . . . . .
Hu hu, tớ nào biết cơm sườn ở đầu đường thật sự rất khó
ăn, Ôn Đại mới ăn một miếng, sắc mặt liền thay đổi, còn cầm nguyên hộp
cơm ném thẳng vào thùng rác. Cậu biết không, tất cả mọi người có mặt ở
đó đều sợ hãi." Bao gồm cả cô, bởi vì hộp cơm sườn đó là do cô mua.
"Không thể nào!" Hài Lòng sợ hãi kêu lên. Cầm nguyên hộp cơm ném thẳng vào thùng rác, vậy chẳng phải anh định nhịn đói sao?
"Thật đó, tớ không lừa cậu, bởi vì tớ cũng ăn, thật sự rất khó ăn, sườn thật
sự bị chiên quá dầu. Cho nên tớ đã chủ trương buổi trà chiều sẽ mua cà
phê và bánh ngọt mà Ôn Đại thích ăn. Ai biết Ôn Đại ăn một miếng, sắc
mặt lại thay đổi, sau đó cà phê và bánh ngọt kia cũng có cùng kết cục
như hộp cơm sườn, bị Ôn Đại ném vào thùng rác, Ôn Đại còn mắng tớ, hu
hu. . . . . . Anh ta nói tớ chỉ biết mua thức ăn cho heo rồi đưa cho mọi người ăn, nhưng cà phê và bánh ngọt đó là tớ đặc biệt đi khách sạn năm
sao mua, sao có thể là thức ăn cho heo? Hơn nữa tớ cũng có ăn, tớ cảm
thấy ăn rất ngon mà." Tiểu Hoa rất ai oán kể rõ sự bi thảm đã trải qua,
mọi người ăn đều khen không dứt, chỉ có Ôn Đại --
Hu hu, lưỡi của anh ta có phải có vấn đề rồi hay không chứ!
"Không thể nào!" Hài Lòng căng thẳng, cà phê và bánh ngọt của khách sạn năm
sao cao cấp cũng bị ném vào thùng rác, vậy chẳng phải là đã một ngày rồi anh vẫn chưa ăn cơm? Như vậy sao có thể chịu đựng được?
Sức ăn
của anh rất lớn, nhưng lại rất kén ăn, nếu thức ăn không hợp khẩu vị,
anh sẽ không ăn, cho nên mỗi lần làm bữa trưa và trà chiều, cô đều hết
sức chăm chỉ. Chỉ sợ anh sẽ đói bụng, kết quả --
"Thật mà, tớ
không có lừa cậu." Tiểu Hoa nôn nóng thanh minh, những chuyện này cũng
không phải do cô bịa đặt lừa gạt Hài Lòng. Hơn nữa cũng có ít nhất 2, 3
người chứng kiến.
"Tiểu Hoa. Thật ra tớ đã khá hơn nhiều rồi, bây giờ tớ sẽ đến công ty làm." Hài Lòng cố gắng nâng cơ thể đau nhức vô
lực lên, toàn bộ trái tim đều đang đặt trên người đàn ông cô yêu say đắm với cả ngày không ăn cơm, cho dù có phải bò đến Sự Vụ Sở.
"Hài Lòng, bây giờ cũng đã tan ca, hơn nữa Ôn Đại cũng đã về trước, cậu còn muốn đi làm hả?"
Trời cũng sắp tối rồi, cô ấy lại muốn đi làm, xem ra ngày hôm qua ch