XtGem Forum catalog
Chỉ Yêu Sự Không Hoàn Mỹ Của Anh

Chỉ Yêu Sự Không Hoàn Mỹ Của Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322103

Bình chọn: 9.00/10/210 lượt.

y giờ không thể nhìn thấy Bách Nghiêu Tân được. Em sợ em sẽ khống chế không nổi mà nhào lên..." Dứt lời, cô cảm thấy vô cùng hổ thẹn, hu!

"Gì?" An Bối Nhã nghi ngờ mình nghe lầm, sửng sốt thật lâu mới từ từ nói: "Nhậm Quả Quả, em sẽ không còn chưa lăn trên giường với Bách Nghiêu Tân chứ?"

Nhậm Quả Quả thấp giọng đáp, "Ừm."

An Bối Nhã chấn kinh rồi, "Các em không ở cùng một chỗ à? Cùng ở dưới một mái hiên mà Bách Nghiêu Tân không ra tay với em à?" Điều này sao có thể! Nhìn thế nào cũng không thấy Bách Nghiêu Tân là người có thịt không ăn, "Đừng nói với chị tác phong của các em là chỉ nắm tay trong sáng nhé?"

"Không chỉ nắm tay mà còn hôn môi." Nhậm Quả Quả đỏ mặt nói.

"Chỉ như vậy?" Bách Nghiêu Tân trở nên ngây thơ từ khi nào vậy?

"Vậy cũng rất đáng sợ đó học tỷ!" Nhậm Quả Quả sắp khóc. "Chị không biết, Bách Nghiêu Tân hôn em thì toàn thân em nhũn ra, nóng lên, chỗ anh ấy sờ qua đều như bị điện giật. Cuối cùng là em bị anh ấy hôn đến mức nhũn cả chân nhưng...nhưng anh ấy không làm gì cả..." Một câu cuối cùng cô nói rất khẽ.

Rốt cuộc An Bối Nhã đã hiểu, hóa ra Nhậm Quả Quả mất ngủ là vì phát xuân, mà Bách Nghiêu Tân...Cô vừa nghe liền biết ý đồ của tên kia.

Anh ta không chạm vào Nhậm Quả Quả mà lại cố ý khơi mào dục hỏa của cô. Nhưng sau khi khơi lên thì lại không làm gì mà để cô bị dục vọng hành hạ. Mục đích rất đơn giản, là muốn Nhậm Quả Quả chủ động.

Anh ta muốn Nhậm Quả Quả sinh ra lửa lòng với mình, muốn cô nhớ anh thật kỹ, muốn Nhậm Quả Quả biết chỉ có anh mới có thể cho cô cảm giác này.

Mà cô nhóc ngây ngô Nhậm Quả Quả này sao có thể thắng được Bách Nghiêu Tân mưu cao trí nặng chứ?

An Bối Nhã lắc đầu, cảm thấy Nhậm Quả Quả trốn không thoát khỏi lòng bàn tay Bách Nghiêu Tân, "Nếu anh ta không làm gì vậy thì em chủ động đi!"

"Hả?" Nhậm Quả Quả đỏ mặt, lắp bắp nói: "Này...Chuyện này sao được!" Muốn cô chủ động nhào lên giường Bách Nghiêu Tân...Cô vội vàng lắc đầu. Cô không dám nghĩ nữa!

"Có gì mà không được! Ai nói chuyện này nhất định phải là đàn ông chủ động? Có đôi khi phụ nữ chủ động ra trận lại có thể khiến đàn ông kinh hỉ." An Bối Nhã rất vô trách nhiệm mà bẻ cong.

"A, phòng của anh ta ở cạnh phòng em nhỉ? Em đừng nghĩ gì cả, vào thẳng phòng anh ta rồi nhào lên là được. Em còn lề mề thẹn thùng như thế nữa, cẩn thận Bách Nghiêu Tân bị phụ nữ chủ động cướp mất đấy." Bỏ lại một câu đe dọa, An Bối Nhã cúp điện thoại, tiện thể tắt máy luôn.

Hừ hừ! Bách Nghiêu Tân, cảm ơn tôi cho tốt đi!

Nhậm Quả Quả trừng mắt nhìn di động vang lên tiếng tút tút. Vậy mà học tỷ lại cứ thế mà tắt điện thoại hả?

Lại gọi lại, "Vậy mà lại tắt máy!" Sao học tỷ có thể làm thế!

Vẻ mặt Nhậm Quả Quả đau khổ, vứt di động xuống, ôm gối phủ lên đầu mình.

Làm sao bây giờ...Thực sự phải làm theo cách học tỷ nói sao? Nhưng, lỡ Bách Nghiêu Tân đuổi cô xuống giường thì phải làm sao? Hơn nữa cho tới giờ cô chưa từng chủ động quyến rũ đàn ông!

Nhậm Quả Quả rất phân vân, lại nhớ tới câu nói cuối cùng của An Bối Nhã, cẩn thận Bách Nghiêu Tân bị phụ nữ chủ động cướp đi.

Chẳng lẽ học tỷ đang ám chỉ là Bách Nghiêu Tân thích phụ nữ chủ động à? Cho nên cô mà không chủ động thì Bách Nghiêu Tân sẽ bị cướp đi?

Nghĩ tới chuyện Bách Nghiêu Tân không cần cô nữa, trở thành bạn trai của người khác...

Nhậm Quả Quả không khỏi nhớ tới lần đầu tiên gặp Bách Nghiêu Tân trong yến hội năm mười lăm tuổi. Lần đầu tiên cô động lòng nhưng không có cơ hội bắt đầu nào mà Bách Nghiêu Tân đã trở thành người của người khác rồi.

Cô vất vả lắm mới có được anh, mới trở thành bạn gái của anh, nếu anh bị phụ nữ khác đoạt đi...Rất...Khủng khiếp!

Nhậm Quả Quả lập tức bò dậy, nhảy xuống giường không chút nghĩ ngợi, chạy tới trước cửa phòng Bách Nghiêu Tân, hít sâu mấy hơi rồi mới vươn tay, khe khẽ mở khóa cửa.

Cửa phòng được cô đẩy ra khe khẽ, trong phòng không bật đèn, bóng tối bao trùm.

Nhậm Quả Quả nhón chân vào trong, lại khe khẽ đóng cửa, lần mò trong bóng tối, lần theo mép giường rồi trèo lên trên giường. Cái giường mềm mại lõm xuống, đèn đầu giường lập tức được mở lên.

Bách Nghiêu Tân ngồi dậy, khuôn mặt tuấn tú cực kỳ lạnh nhạt, "Nhậm Quả Quả, em làm gì vậy?"

Ặc, Nhậm Quả Quả cứng người, xấu hổ nhìn anh, "Em...Em..."

"Hả?" Bách Nghiêu Tân nhíu mày, chờ cô giải thích.

A! Bất chấp tất cả thôi! Nhậm Quả Quả cắn răng, nhắm mắt lại, nhào thẳng lên, áp đảo Bách Nghiêu Tân, liều lĩnh cúi đầu, dùng miệng chặn miệng Bách Nghiêu Tân lại. Cô phải cường anh!

Ai cường ai còn không biết đâu!

Lúc cửa phòng được mở ra thì Bách Nghiêu Tân đã mở mắt, khóe miệng từ từ nhếch lên thành nụ cười, như là đã chờ đợi từ lâu.

Nhìn bóng đen mò vào phòng anh, từ từ lần theo mép giường, anh cố ý lên tiếng để cho cô một cơ hội. Nếu cô sợ tới mức chạy mất thì anh sẽ từ từ quyến rũ cô, đợi cô lại bước vào lưới của anh. Dù sao thì tính nhẫn nại của Bách Nghiêu Tân anh rất cao.

Nhưng nếu cô nhào lên thì cũng đừng trách anh không khách khí.

Lúc Nhậm Quả Quả thô lỗ hôn lên môi anh thì Bách Nghiêu Tân không ngăn cản mà còn giang rộng hai tay, xoay người một cái, đè Nhậm Quả