
lần không thể mất khống chế đến mức đó.
"Ai làm?" Giọng Giang Doãn Chính có chút căng thẳng, bởi vì anh không nghĩ sẽ có người dùng thủ đoạn hạ lưu này với người của anh. Thẩm Tâm Tinh là ai? Người thường tiếp xúc với Giang Doãn Chính đều biết rõ, cô không chỉ là thư ký riêng của anh, mà cô còn là người phụ trách đối ngoại của phòng làm việc “Những con số màu xanh”. Muốn gặp mặt Giang Doãn Chính đều phải được cô sắp xếp.
Bây giờ lại có người dám làm như vậy với cô, đó không phải là xem thường mặt mũi của Giang Doãn Chính anh sao? Cũng là bởi vì biết sẽ không có người dám làm gì cô, cho nên anh luôn yên tâm để cô đi ra ngoài xã giao. Nhưng mà hôm nay, hình như có người không kìm nén được rồi? "Hoa Thăng. . . . . . Vương đổng." Cái tên già chết tiệt kia lại dám đối với anh như vậy, vậy cũng đừng trách anh không khách khí. Cảm thấy thân thể mình như bị lửa thiêu đốt, thậm chí có loại khát vọng muốn hòa tan vào cơ thể người đàn ông này, Thẩm Tâm Tinh tuyệt vọng kháng cự, xoay người lại càng không ngừng đẩy anh ra: "Anh đừng tới. . . . . . tới gần tôi. . . . . . Tránh ra. . . . . . Tránh ra. . . . . ."
"Đáng chết! Không nên cử động" Giang Doãn Chính khẽ nguyền rủa, nhìn thấy cô đã sắp không chịu nổi, lại vẫn đẩy anh ra, trong lòng anh nổi lên cơn tức giận không tên.
Nhiệt độ cơ thể cô đã quá cao, khuôn mặt đỏ ửng, hơi thở nóng rực, cùng với hành động không cách nào kìm chế muốn đến gần đàn ông, đúng là bị người ta bỏ thuốc, nếu không cứu cô, không để cho khát vọng của cô được thỏa mãn, cô ấy sẽ . . . . . .
Cái gì cũng không cần suy tính, không để ý cô phản đối, Giang Doãn Chính lập tức ôm lấy cô, đi qua cửa phòng làm việc, sau đó dùng chân đá mở cửa phòng nghỉ.
"Đây là nơi nào?" Thần trí cô đã bắt đầu hỗn độn.
"Phòng nghỉ của tôi." Giang Doãn Chính tỉnh táo trả lời.
"Anh. . . . . ." Tầm mắt của cô mông lung, nhìn thấy anh kéo rèm cửa lên, mở đèn nhỏ trong phòng ra. Dưới ánh đèn lờ mờ, xem ra rất khác lúc thường, đôi mắt anh thâm thúy, khuôn mặt lúc sáng lúc tối, cả người phát ra một loại hơi thở vừa hấp dẫn vừa nguy hiểm.
"Đừng sợ. Được không? Tôi sẽ không làm tổn thương em." Nhẹ nhàng đặt cô lên giường, nâng cằm của cô lên, nhìn thẳng vào mắt cô, "Nói cho tôi biết, bây giờ em có bạn trai chưa?" Nếu như có, anh có thể gọi điện thoại cho anh ta tới, nhưng thật kỳ quái, anh lại vì suy nghĩ này mà tức giận.
"Không có. . . . . ." Gương mặt Thẩm Tâm Tinh kề sát bàn tay anh, không có ý thức vuốt ve.
"Em là xử nữ sao?" Anh hỏi vấn đề này, bình tình như hỏi thời tiết hôm nay như thế nào vậy.
"Tôi. . . . . ." Bất kỳ cô gái nào ở trước mặt người đàn ông không phải người yêu của mình trả lời vấn đề này cũng đều xấu hổ sao? Cho nên cô chỉ có thể ngây ngốc nhìn anh, môi anh đào khẽ nhếch.
"Phải không?" Nhìn dáng vẻ e thẹn của cô, trong lòng Giang Doãn Chính đã hiểu tất cả, nhưng anh vẫn muốn chính cô nói ra.
"Tôi. . . . . . Phải . . . . ." Cúi đầu, e lệ nói nhỏ.
"Tôi biết rồi. Yên tâm, tôi sẽ không làm tổn thương em, coi như là một giấc mơ, mơ xong tỉnh dậy em sẽ không mất gì cả!"
Thẩm Tâm Tinh quả thật không có mất đi cái gì, bởi vì Giang Doãn Chính dùng tay giúp cô vuốt ve.
Nhìn cô nằm ở trên giường yên bình ngủ, Giang Doãn Chính cười khổ xoay người đi vào phòng tắm. Hiện tại, đến phiên anh giải quyết lửa dục bản thân rồi.
Cô gái này thật sự thật là làm cho người ta kinh diễm! Dùng nước lạnh dội thẳng vào người, Giang Doãn Chính cười khổ. Anh luôn luôn thanh tâm quả dục, muốn mặc dù tối nay cô gái này lại làm cho anh. . . . . . Trước kia, anh chỉ xem cô như thư ký vạn năng, mỗi tiếng nói cử động, anh sẽ không sinh ra bất kỳ vọng tưởng gì, nhưng sau tối nay, anh không dám chắc.
Mới vừa rồi, anh có thể muốn cô, nhưng anh không muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Anh không phải A Tự, thích phụ nữ đều có thể lên giường sau đó chơi xong thì “bye bye”, anh cũng không phải là Mạnh, phụ nữ mình coi trọng thì sẽ tha lên giường, mặc kệ người ta có đồng ý hay không, lấy trước rồi nói sau.
Anh là Giang Doãn Chính! Giang Doãn Chính hoàn toàn có sức khống chế với phụ nữ!
Vẫy vẫy đầu, Giang Doãn Chính hít sâu một hơi, cố gắng không suy nghĩ thêm bất kỳ hình ảnh nào vừa rồi nữa. Đợi tâm trạng bình tĩnh, anh mới dùng khăn lông lớn lau tóc ướt, từ trong phòng tắm đi ra.
Vậy mà, thấy tình cảnh trước mắt thì khăn lông trong tay anh bỗng chốc rơi xuống đất!
"Đáng chết! Tên khốn kiếp kia cuối cùng cho em ăn thuốc gì?" Nhìn cảnh xuân vô biên trước mắt, Giang Doãn Chính lẩm bẩm mắng.
Cô gái vốn nên ngủ say trên giường, lúc này lại mắt nhắm mắt mở, đôi môi đỏ mọng hé mở, thở gấp níu lấy cái tấm trải giường!
Thật vất vả mới dịu đi dục vọng trong người, phút chốc đã bốc lên lại, cháy rừng rực!
"Mẹ kiếp. . . . . . Em nhịn thêm chút nữa, tôi lập tức tìm người tới đây." Giống như là tức giận bản thân mình, Giang Doãn Chính hét lên với cô gái nằm trên giường đối diện rồi cứ như vậy đi ra khỏi phòng nghỉ.
Trời ạ! Thẩm Tâm Tinh vì hành động của mình mà khó chịu khóc ồ lên. Mới vừa rồi anh nhất định rất tức giận cũng rất xem