
. Xem ra, để cho cô có con cũng không phải là ý kiến hay, còn làm cho anh không thể cố tình làm bậy.
Cầm được đôi tay nhỏ bé của cô, lập tức giấu ra sau lưng. Ngưng Lộ lại không dám cử động, sợ anh sẽ không cần để ý, cứ như vậy mà muốn cô.
“Anh thật là nặng, đứng lên đi!” Mặc dù anh không có đè bụng nhỏ của cô, nhưng mà áp lực cũng không nhỏ, hơn nữa tư thế anh như vậy làm cho toàn thân cô đều khó chịu.
Sau khi hôn môi cô thật sâu, Sở mạnh mới ngồi dậy, hơn nữa cũng kéo cô ngồi dậy, đem cô ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng lấy tay vuốt lại những sợi tóc dài lộn xộn.
“Có nhớ tôi hay không?” Sở Mạnh nhẹ nhàng thổi khí ở bên tai. Biết rất rõ là cô sẽ không nhớ hắn, nhưng anh vẫn là muốn hỏi.
Cái vấn đề này muốn cô trả lời thế nào đây? Ngưng Lộ cúi đầu không nói. Anh ta thật kỳ quái, lại hỏi cái vấn đề này. Bọn họ chỉ là một đôi vợ chồng không có tình cảm chỉ có dục vọng thôi, hỏi cái vấn đề này có phải là quá khác người hay không? Ở lúc có chuyện xảy ra, thật ra thì cô còn nghĩ tới anh, chỉ có điều, dưới tình huống này anh lại đi hỏi nhớ hay không sao?
“Không nói lời nào? Vậy chính là có rồi đúng không?” Anh ở bên tai cười khẽ.
“Thôi, đứng lên thay quần áo, đến lúc ăn cơm rồi.” Không đành lòng tiếp tuc giỡn khi cô cúi đầu không nói gì, Sở Mạnh buông tay ra.
“Chờ một chút.” Ngồi ở trên giường, Ngưng Lộ nắm chặt lòng bàn tay căng thẳng cùng bối rối gọi lại anh.
“Thế nào? Không nỡ để tôi đi?” Sở mạnh quay người trở lại, khom nửa người, nụ cười lơ lửng ở trên mặt.
“Không phải như vậy.” Người đàn ông này hôm nay thật không bình thường, luôn thích dùng từ ngữ trêu đùa cô.
"Không phải vậy thì tôi đi.” Sở Mạnh làm bộ muốn đứng dậy.
"Không phải. Tôi không muốn đi ra ngoài ăn cơm. Có được không?” Bàn tay thon dài, mịn màng cào nhẹ cánh tay bền chắc anh hiện ra mười vết trầy.
Đây là lần đầu tiên, nàng dùng giọng nói như làm nũng nói chuyện với anh. Trong lòng Sở Mạnh có chút chấn động, giống như bộ dáng bị thứ gì đánh trúng, nói không ra lời. Đôi mắt sâu như biển, yên lặng nhìn khuôn mặt cô, giống như là ở xem xét cái gì đó.
Anh ta rốt cuộc muốn thế nào? Có được hay không nói thẳng ra không phải tốt hơn sao? Không nói một lời mà nhìn chằm chằm vào cô là có ý gì? Trên mặt cô dính gì sao? Nghĩ như vậy cô lấy bàn tay lau khuôn mặt nhỏ nhắn.
Một tiếng buồn cười từ lồng ngực của anh truyền tới, anh lại cười rồi. Sở Mạnh lại cười rồi! Ngưng Lộ giống như là không thể tin được ánh mắt của mình, người đàn ông này của cô suốt ngày lẫn đêm chỉ biết hung hãn cũng biết cười sao? Nhưng là, ngàn vạn lần chính xác, anh đang ở trước mặt cô cười, hơn nữa, cười đến mức làm cho lòng cô cảm giác có chút hoang mang. Bộ dạng anh cười lên thật ra thì rất đẹp mắt, chỉ là bởi vì rất ít cười, cho nên cảm giác đường cong khóe miệng cong lên có chút cứng ngắc.
Nụ cười đó làm cho cô có chút đau xót, thực sự không nên như vậy! Tâm tình thoải mái cứ như vậy mà chùng xuống.
Người đàn ông đắm chìm trong vui vẻ, cho nên sẽ không nhạy cảm thấy được tâm tình có sự that đổi của cô. Đôi tay nâng mặt của cô lên: “Có thể. nhưng mà ở trong phòng sẽ chỉ làm những chuyện tôi nghĩ tới, em chọn cái nào?” Thì ra là ác ma chính là ác ma, ý tứ của anh chính là nếu như không đi ăn cơm, vậy anh cũng không chú ý thân thể của cô, cưỡng ép muốn cô sao? Anh ta làm sao có thể cầm thú đến tình trạng kia?
"Cả hai cũng không muốn, được không?" Ngưng Lộ bắt gặp ánh mắt của anh, lại nhìn thấy trong mắt còn có nụ cười, vậy có phải là tâm tình của anh vẫn tốt hay không? Cô có thể đều không chọn cả hai được không?
"Em nói đi?" Theo thói quen lại chiếm hữu môi của cô, anh muốn chính cô lựa chọn câu trả lời, anh đem quyền quyết định giao cho cô. Anh biết, cô thật ra là không muốn cùng Tiêu Diệc San ở chung một chỗ. Trong lòng anh đã có đáp án, anh cũng không thích. Chỉ là con gái của dì anh, cộng thêm năng lực làm việc không tồi, anh mới đem cô cùng trở về nước. Chuyện gì khác cũng không phải.
"Có thể." Nếu người ta đã nhường nhịn đến mức này, cô không nhận lời có phải là quá ngu hay không?
"Đúng là có thể. Nhưng mà. . . . . ." Thì ra là còn có nhưng là , Ngưng Lộ cũng biết người đàn ông này sẽ không bỏ qua cho cô nhanh như vậy .
"Nhưng là cái gì. . . . . ." Cô gái ngây ngốc nhanh chóng tiếp nhận lời nói.
"Em phải cho anh chút lợi ích!" Thanh âm của anh càng ngày càng thấp, thái độ càng ngày càng không đứng đắn.
"Anh muốn chút lợi gì?" Anh từng bước đến gần, cô từng bước lùi về sau, vẫn di chuyển đến khi tấm lưng mảnh khảnh của cô dựa vào đầu giường lớn, cũng chẳng còn chỗ nào có thể trốn nữa.
"Em cứ nói đi?" Anh lại đem vấn đề ném cho cô, cô cũng không phải là giun đũa trong bụng anh, làm sao biết anh nghĩ cái gì? Chỉ có điều nhìn gương mặt không có ý tốt của anh giống như là không có chuyện gì tốt?
"Em không biết. Nếu không chúng ta đi ra ngoài ăn cơm đi!" Âm thanh của cô càng ngày càng thấp, bởi vì tay anh từ bắp chân trắng trẻo của cô hướng về phía bụng. Người đàn ông này sẽ không để ý đến lời khuyên của bác sĩ đối mà mạnh bạo với cô chứ? Trong lòng Ngưng Lộ