
n cửa, thì cửa đã bị người nào đó không tiếng động
mở ra từ bên ngoài, hại nàng giật cả mình.
“Giật mình à ?” Thấy
người yêu tựa như nai con kinh hãi trừng hắn như thế, tiến lên cầm lấy bàn tay
cứ mãi vỗ ngực của nàng, lo lắng hỏi
“Sao đi đường lại không
có tiếng động gì hết ?” Nổi giận vung tay đánh hắn hắn.
“Ta nghe thấy thanh âm
nàng xuống giường, liền vội bước vào.” Vẻ mặt Hàn Chiến hổ thẹn, ôm nàng vào
lòng nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng.
“Ta nghe thấy bên ngoài
có tiếng nói chuyện, ” Nàng từ bờ vai Hàn Chiến thăm dò nhìn ra ngoài: “Ngươi
đang nói chuyện cùng ai vậy?”
“Chính Nghĩa.” Tự nhiên
ôm lấy hông của nàng, đỡ lấy Hàn Tuyết đi ra nội thất.”Điều tra được người bỏ
thuốc rồi.”
“Là ai?” Hàn Tuyết nhìn
về phía Vương Chính Nghĩa vẻ mặt có chút mất tự nhiên .”Vương đại ca nói
cùng ta nghe thử.”
“Công chúa!” Bởi vì Hàn
Tuyết không thích người quỳ lạy, vì vậy chúng gia thần trừ phi có người ngoài ở
đây mới được lễ quỳ, nếu không cũng chỉ là khom lưng hành lễ.
“Không cần đa lễ, Vương
đại ca nói thử xem lai lịch của người bỏ thuốc kia ra sao.”
“Dạ, thuộc hạ tra được,
hôm đó ngưới xông vào tiểu viện của công chúa chính là Hiền Vương điện hạ
nước Kim Sa Nhị Công Tử ── Lương Vĩ.”
“PHỐC ──” Nghe được tên
này, Hàn Tuyết đem trà sâm rong miệng đang muốn nuốt xuống phun ra ngoài,
“Khụ khụ khụ ~~” Nàng vừa khụ vừa cười kèm theo thở gấp, dọa Hàn Chiến sợ đến
luống cuống tay chân, vội vã vừa vỗ lưng thuận khí, vừa lau miệng cho nàng.
“Dương, liệt dương? Có. .
. . . . Khụ, khụ khụ. . . . . . Người gọi, khụ. . . . . . Loại tên này?
Nghe rõ lời nói của Hàn
Tuyết, Vương Chính Nghĩa cũng cười, ngay cả Hàn Chiến trước giờ luôn giữ vẻ mặt
lạnh lùng với người ngoài cũng nhếch khóe miệng lên.”Công chúa nghe lầm, là
Lương Vĩ, quốc họ nước Kim Sa lag họ Lương, tên một chữ chữ vĩ.”
“Khụ, tên của người này
đặt thành ra như vậy, cũng không sợ người khác gọi nhầm sao.” Hàn Tuyết bất mãn
cau mày, “Ta lại không biết người này, hắn ăn no rỗi việc sao? Sao lại gài bẫy
chờ ta ở nơi đó chứ?” “Đêm qua đã đem người giao cho Diễm Nương, buổi sáng Diễm
Nương đã tới, thuộc hạ có nói là công chúa vẫn còn đang nghỉ ngơi, ” Vương
Chính Nghĩa nói đến chỗ này, mất tự nhiên dừng một chút, “Thuộc hạ để cho
nàng về trước, công chúa có muốn gọi nàng ấy đến ngay bây giờ không? Thuộc hạ
sẽ đi gọi ngay.”
“Không, lát nữa chúng ta
sẽ qua đó, thế tử nước Kim Sa đưa tới cho ta đại lễ như thế, phần thâm tình này
chắc khó quên đây, ” Hàn Tuyết nheo mắt, trong mắt bất chợt xuất hiện một tia
ngoan độc, ngay sau đó cười nói: “Ngươi trước truyền lời cho Diễm Nương, để cho
nàng lấy ra quà đặc biệt dành cho khách quý ở Hàm Xuân lâu, hảo hảo chiêu đãi
vị quý khách kia, ngàn vạn lần đừng làm mất mặt chủ nhân của ta.”
“Dạ, thuộc hạ sẽ đi
ngay.” Vương Chính Nghĩa sau khi hành lễ, xoay người đi ra ngoài.
“Đợi đã, ” Nụ cười nơi
khóe miệng Hàn Tuyết mang theo giảo hoạt đặc thù của mỗi lần muốn đùa dai: “Bảo
với Diễm Nương đừng làm tổn thương Nhị Công Tử người ta, nhớ ôn nhu một chút.”
Nghe lời này, Vương Chính
Nghĩa không nhịn được run lên, vội vội vàng vàng lui ra ngoài. Lần trước công
chúa để cho Diễm Nương‘ôn nhu chiêu đãi’ vị không có mắt kiếm khách kia,
đó chính là bị ba mươi mấy vị cô nương Hàm Xuân lâu đè xuống giường ba
ngày ba đêm không hề ra khỏi phòng, đến ngày thứ tư, phái người đi xem thì
người nọ chỉ còn sót lại chút hơi tàn. Nghe nói từ đó về sau, không dám gặp mặt
ai hết, thấy nữ nhân liền gào khóc thảm thiết trốn thật nhanh.
“Vương đại ca xảy ra
chuyện gì? Sao chạy mau như vậy nhỉ?” Nhìn thân ảnh của Vương Nghĩa đang gần
như là chạy trối chết, Hàn Tuyết ngửa đầu ra sau, khuôn mặt không hiểu hỏi Hàn
Chiến ở phía sau .
“Bị nàng dọa sợ!” Hàn
Chiến cưng chìu điểm một cái lên chiếc mũi thon của nàng, nha đầu này, có
lúc tinh quái tựa như hồ ly, cùng hoàng đế gian thương đấu trí không thấy có
lúc nào chịu thua, có khi lại đơn thuần như trẻ con vô tri vô giác, thật không
biết nàng có bao nhiêu gương mặt đây.
“Nói lung tung, dáng dấp
của người ta rất dọa người sao?” Xoay người chống nạnh trừng hắn.
Nâng chiếc cằm như được
điêu khắc từ ngọc, “Không, rất mê người!” Nói xong, hôn nhẹ một cái lên đôi môi
đỏ mọng đang giận dỗi,
“Còn nhớ kết quả của
phong lưu kiếm khách lần trước không? Tiểu bướng bỉnh!” Siết chặt chiếc cằm mấy
ngày nay ít thịt đi, Hàn Chiến nhắc nhở.
Mắt to quay mồng mồng một
vòng, Hàn Tuyết chợt cười hì hì cầm lấy bàn tay to của hắn, kéo hắn xoay người
bên cạnh bàn ngồi xuống, “Chúng ta ăn nhanh lên một chút rồi đi xem trò vui!”
Không nói thêm gì nữa, tâm tình khoái trá cùng người yêu hưởng thụ nâng
thức ăn ngon.
Những sản nghiệp dưới tên
của Hàn Tuyết phân bố dài khắp đất nước, và mỗi gian biệt viện hay tửu lâu đều
có phòng dành riêng cho nàng cùng Hàn Chiến, mỗi một gian phòng thiết kế, bài biện
thậm chí y phục trong tủ treo quần áo đều cùng Hàn gia trang
giống nhau như đúc. Những gia nhân của nàng đều rất hiểu rõ tánh nàng hay xuôi
ngược nên đến mỗi nơi luôn