
tay đang giao nhau của hai
người ra, định xông ra ngoài, Hàn Tuyết vội từ phía sau lưng ôm lấy hắn: “Đừng
đi, người kia bây giờ vẫn chưa thể chết được.”
Hàn Chiến mắt lộ ra hung
quang, gân xanh trên trán nổi lên, tựa như muốn ăn thịt người, dọa cho Diễm
Nương sợ đến mức ngồi liệt trên mặt đất tại chỗ, run lẩy bẩy.
“Diễm Nương, Diễm Nương,
ngươi đi ra ngoài trướcđi.” Cất cao giọng đánh thức Diễm Nương bị hắn dọa đến
ngơ ngác, “Trước buổi chạng vạng ngày mai ta muốn cho tin tức này truyền vào
kinh thành.”
“A, vâng, vâng, ” Diễm
Nương run rẩy đứng dậy từ dưới đất, lảo đảo nghiêng ngã lao ra cửa. Dọa chết
người, sắc mặt vừa rồi của nam nhân này, thực sự giống như ác quỷ, thật đáng
sợ, thật đáng sợ.
Lồng ngực Hàn Chiến
kịch liệt phập phồng, mặc dù không hất Hàn Tuyết ra, nhưng sát khí khắp người
không hề che giấu, Hàn Tuyết càng thêm dùng sức ôm chặt hắn: “Đừng như vậy, Hàn
Chiến, ta sợ.”
Thanh âm yếu ớt lại làm
cho sát khí cả phòng biến mất tích một cách lạ thường, nhưng thân thể căng
thẳng nam nhân cũng không hề buông lỏng, Hàn Tuyết từ phía sau lưng chuyển tới
trước người hắn, nhẹ nhàng lau khuôn mặt nam nhân, “Đừng như vậy, ta vẫn còn
tốt mà.”
Hàn Chiến cứng ngắc
đưa tay đem Hàn Tuyết ôm vào trong ngực, ôm thật chặt. Trong lòng tràn đầy kinh
hoàng, bọn họ đáng chết, thế nhưng muốn hoen ố bảo bối của hắn, bọn họ dám làm
thế? Tất cả những người vọng tưởng muốn chạm vào nàng đều đáng chết, đều phải
chết. Bên trong phòng, sát khí lại từ từ nồng đậm .
Nam nhân này! Hàn Tuyết
thở dài ở trong lòng, ôm lấy đầu của hắn kéo xuống, nâng mũi chân, hôn lên môi
của hắn, không thành thục đẩy môi của hắn ra, cái lưỡi thơm tho trượt vào
trong miệng hắn từ từ liếm lấy lưỡi của hắn, mời hắn cùng quấn quýt.
Nội tâm hốt hoảng, kinh
sợ cũng bị nụ hôn này chuyển thành nồng nặc ham muốn, lưỡi Hàn Chiến chợt
bắt lấy cái lưỡi đinh hương kia cuồng loạn kích quấn, lực đạo kia làm cho
Hàn Tuyết khó chịu rên rỉ, nhưng nàng hiện tại không thể đẩy hắn ra, nam
nhân này đang sợ, hiện tại hắn đang giống như một đứa bé trong cơn hoảng loạn,
cần nàng an ủi.
Đưa tay nhanh chóng kéo
thắt lưng của Hàn Chiến ra, cởi xuống áo ngoài của hắn, sau đó là quần áo
trong, áo lót, cho đến khi trên người hắn hoàn toàn trần truồng, sau đó bắt đầu
cởi y phục của mình, đem quần áo còn sót lại cởi sạch ra, trên người trần
truồng dán chặt vào người hắn. Cảm giác da thịt kề nhau cuối cùng cũng kéo ý
thức của Hàn Chiến quay lại, khi hắn hắn buông môi ra thì Hàn Tuyết cũng cảm
giác được môi của mình đau đớn tê dại, trên môi truyền đến nhàn nhạt mùi tanh
mặn.
“Tuyết Nhi. . . . . .
Tuyết Nhi. . . . . .” Nhìn đôi môi đỏ mọng rướm máu, Hàn Chiến tự trách không
thôi, thương tiếc liếm lấy môi của nàng.
“Ôm ta!” Một đôi cánh tay
ngọc ôm sát cổ của hắn, bầu ngực mềm mại vú dán chặt lấy bờ ngực nóng ấm
của hắn.
Hàn Chiến một tay ôm lấy
nàng chuyển vào bình phong sau nội thất, dùng chân đá cửa đóng lại, đem nàng
nhẹ nhàng đặt lên giường. Hàn Tuyết lại với lấy hắn, lắc đầu, kéo lấy hắn cùng
lên trên giường, mình nằm ở trên người hắn, dùng bầu ngực sữa từ từ mè nheo lấy
lồng ngực cứng rắn.”Chàng mới vừa hôn người ta đau quá, Tuyết Nhi muốn phạt
chàng nha.”
“Tuyết Nhi. . . . . .
Tuyết Nhi. . . . . .” Hàn Chiến nhìn chằm chằm vào Hàn Tuyết, rất sợ nếu mình
nháy mắt một cái, người sẽ không thấy nữa. Hắn thật sự rất sợ, thật may là
trong những năm này hắn luôn khổ luyện võ công cũng không dám có một
khắc thư giản sợ , nếu không phải là công lực của hắn đủ cao, nghe được
trong gian phòng Tuyết Nhi có tiếng động lạ liền lập tức chạy tới, nàng đã bị.
. . . . . , nghĩ đến chuyện có thể xảy ra sau đó, sát khí toàn thân lại tràn
lên. Nữ nhân này là kì tích trong cuộc đời của hắn, là tất cả những gì trong
tim hắn, tất cả những ai dám can đảm có ý muốn động chạm vào nàng đều đáng
chết.
“Chiến, ta không sao,
đừng sợ.” Ôm lấy đầu của hắn, từ cái trán, mí mắt, sống mũi, vẫn hôn kéo dài
mãi đến đôi môi bởi vì nổi lên sát ý mà mím chặt của hắn. Môi của nàng vẫn còn
rướm máu, không thể hôn lưỡi, chỉ có thể liếm hắn mấy cái an ủi, khi Hàn Chiến
muốn hôn đáp lại nàng, cái lưỡi nghịch ngợm nhanh chân chạy trốn, ngược
lại quấn lấy vành tai của hắn, dùng răng nhẹ nhàng gặm cắn, sau đó buông ra,
nhìn vành tai bị nàng cắn hồng, cười khẽ sau đó liếm liếm.
Hơi thở của Hàn Chiến dồn
dập, cánh tay tráng kiện vừa kéo vừa muốn đem nàng áp đến dưới thân, lại bị Hàn
Tuyết ngăn chận hai vai, “Không được nhúc nhích a, người ta muốn trừng phạt
chàng mà, chàng phải ngoan ngoãn mặc ta ăn hiếp.” Nói xong, nhẹ hôn lên đôi môi
đang thở hổn hển nưh trấn an, cúi đầu tiến công cổ của hắn.
“Ưm. . . . . . Tuyết Nhi.
. . . . .” Hàn Chiến động tình dùng hạ thân đã rất cứng nhấn mạnh vào bắp đùi
Hàn Tuyết, người yêu bé nhỏ đang không ngừng câu dẫn làm hắn không kiềm chế
nổi, khẩn cấp muốn.
“Đừng động!” Hàn Tuyết
không khách khí vỗ nhẹ lên bụng của hắn, “Không ngoan, người ta sau này sẽ
không để ý chàng nữa đó.” Liếc mắt đưa tình, vươn lưỡi