
ếng rên rỉ, nhìn bộ
dạng hắn khổ sở, hoa huyệt Hàn Tuyết không nhịn được co rụt lại.
“A, đừng xiết . . . . . .” Hàn Chiến khó khăn thở dốc,
“Nàng có muốn mưu sát chồng, ngàn vạn đừng chọn loại phương pháp này.”
“Người ta cũng không phải là cố ý mà.” Hàn Tuyết khẩn
trương lại giật giật.
“Nha. . . . . .” Hoa huyệt đang xiết chặt lấy hắn hết
sức thoải mái, thật sự rất muốn điên cuồng nhấn mạnh vào, lại sợ tiểu nha đầu
sau chuyện này sẽ tìm hắn tính sổ, hắn chỉ có thể vui vẻ cùng thống khổ nhẫn
nhịn.
Bây giờ là tình huống gì thế? Vương Chính Nghĩa đứng
bên ngoài sảnh dựng thẳng tai nghe trộm, bên trong phòng truyền ra tiếng nam nữ
mập mờ, tiếng rên rỉ cùng nói chuyện với nhau, điều này làm cho hắn có xung
động muốn ôm lấy chân bàn bật khóc. Diễm Nương không phải nói công chúa tìm hắn
có chuyện gì sao? Không phải nói Hàn Chiến đang lửa giận bừng bừng muốn giết
Lương Nhị thế tử sao? Bây giờ là tình huống gì? Tại sao bọn họ làm
việc lại bảo hắn vào đây? Nếu làm cho Hàn Chiến biết
hắn đang nghe lén chuyện ngài ấy và công chúa làm
việc, đến lúc đó chết trước nhất định không phải là
Lương Nhị thế tử kia, mà là hắn.
Hàn Tuyết nhìn thẳng vào đôi mắt hơi tức giận
của Hàn Chiến, ủy khuất chu mỏ một cái: “Tại chàng quá lớn nha, đâm người
ta đau quá.
Oa! Tiểu Chiến đại nhân cũng rất hùng vĩ sao? Thật
không hỗ là nam nhân trong nam nhân, Vương Chính Nghĩa đối với Hàn Chiến càng
thêm sùng bái. Mặc dù rất sợ bị Hàn Chiến đuổi giết, nhưng lúc này lòng hiếu kỳ
chiến thắng lòng sợ hãi bị đuổi giết, nên Vương Chính Nghĩa rất hưng phấn núp ở
ngoại sảnh nghe lén.
Hàn Chiến tiết khí thở dài một tiếng: “Vậy làm cho ta
tới?” Cũng không thể làm hao tổn như vậy chứ?
“Không cần!” Hàn Tuyết lập tức phản đối: “Mỗi lần
chàng tự làm đều làm người ta ngất xỉu thôi.”
A! ! Công chúa mỗi lần bị làm đến mức té xỉu nha,
không hổ là Chiến đại nhân công phu cao cường, đến phương diện này cũng kéo dài
như thế.
“Nhưng không thể mất sức như thế này chứ?” Hàn Chiến
vô lực rồi.
Cái gì? Cái gì?Chưa làm đã mất sức đến thế rồi hả?
Vương Chính Nghĩa không tự kìm hãm được cắn ống tay áo, quá hưng phấn
nha.
“Người ta muốn ở phía trên.” Hàn Tuyết ủy ủy khuất
khuất nói, mỗi lần bị hắn làm đến mức ngất đi, lần này người ta không muốn ngất
nữa.
Công chúa nhà hắn nhìn nhu nhu nhược nhược đấy,
lại muốn nằm trên trong chuyện này á? Lúc này mắt Vương Chính Nghĩa xám ngắt,
khuôn mặt không thể tưởng tượng nổi.
“Không thành vấn đề, chỉ là nàng đứng lên trước đi.”
Ôm lấy mông ngọc muốn đem nàng ôm lấy, nhưng ngay lúc vừa mới chạm vào không
nhịn được vươn tay sờ mó xoa bóp. Sờ mó thật là thoải mái, mín màng mát lạnh,
thị giác cùng đôi tay cảm thấy thực đầy đủ và thoã mãn
“Xảy ra chuyện gì?” Hắn nắn bóp mông nàng tê tê, trong
hoa huyệt cũng ngứa ngáy lên, cảm giác có yêu dịch đang tiếp tục chảy xuống,
hơi thở nàng của bắt đầu nặng dần dần.
“Ta ra ngoài đem đầu Chính Nghĩa chặt xuống trước.”
Hai mắt trừng về hướng cánh cửa đóng chặt , sát khí từ trong cơ thể cuồn
cuộn trào dâng. Tiểu tử chết toi, lá gan không nhỏ, lại dám trốn ở bên ngoài
nghe lén.
“À? ~~” Hàn Tuyết vẻ mặt nghi hoặc, lại nghe thấy từ
ngoại sảnh truyền đến tiếng bàn ghế va chạm chuyển thành giật mình, Vương
Chính Nghĩa cảm nhận được sát khí cùng lời nói của Hàn Chiến dọa sợ chạy trối
chết.
Hàn Tuyết không thể tưởng tượng nổi trừng mắt nhìn Hàn
Chiến: “Chàng đã sớm biết Vương đại ca ở bên ngoài nghe lén.”
“Lúc hắn vừa đến hành lang thì ra đã biết rồi, nhưng
hắn đến mà lại không đi ngay.” Thừa dịp Hàn Tuyết phân tán chú ý, tay Hàn Chiến
vừa xoa bóp mông ngọc mịn màng vừa dùng chút sức đè nàng hướng dục vọng của
mình nhấn mạnh xuống, làm cho hoa huyệt nàng từ từ nuốt mình vào.
“Vậy sao chàng không nói sớm?” Hàn Tuyết thở gấp, hạ
thân tê ngứa cảm giác dần dần nặng, còn cảm giác căng cứng thật to.
“Dường như bây giờ chúng ta không nên thảo luận cái
này.” nam căn khổng lồ bị hoa huyệt ngay ngắn nuốt vào, từ bụng Hàn Tuyết
có thể thấy rõ ràng nam căn chuyển động ở trong cơ thể nàng , làm Hàn
Chiến kiêu ngạo nhếch khóe miệng lên, bàn tay dời đến bụng khẽ vuốt.
“Nha. . . . . .” Bị hoa huyệt mút chặt, xoa bóp mấy
cái như vậy thật là thoải mái.
“A. . . . . .” Bên trong bị dồn nhét căng cứng, bên
ngòa lại được xoa nắn, làm cho hạ thân vừa căng phồng vừa nhoi nhói, , theo
động tác thẳng lưng một đôi bồng đảo không ngừng đong đưa trước mắt Hàn Chiến.
“Thật đẹp, ” Mắt Hàn Chiến nhìn chằm chằm vào bầu ngực
sữa đang đong đưa không ngừng kia, bàn tay hơi tăng lực đạo xoa nắn khối
thịt nổi lên trên bụng nàng.
“Nha. . . . . . Thoải mái quá. . . . . .” Như vậy xoa
bóp cho dù không động đậy, cũng làm cho người ta có cảm giác rất mất hồn.
“Đừng, a. . . . . .” Hàn Tuyết bất lực phe phẩy đầu,
bụng dưới chua trướng mang theo chút tê ngứa, làm hoa huyệt không tự kìm hãm được
co rút mãnh liệt mút chặt lấy nam căn.
Cảm giác thoải mái làm Hàn Chiến thử dò xét lấy một
tay ôm lấy hông của nàng nhấc nàng lên, sau đó, một tay đè lên bụng của