
Tuyết Nhi của ta.”
Lần cao triều này
làm cho cả người Hàn Chiến cũng cảm thấy thỏa mãn dị thường, ôm lấy Hàn Tuyết
xoay lại, để cho Hàn Tuyết nằm ở trên người của hắn.
“Có khỏe không?” Thấy
hàng mi khép lại của Hàn Tuyết khẽ rung động, hắn khẽ vuốt mồ hôi ướt bên
má, bên tóc nàng, thương tiếc hỏi.
“Dạ.” Nhắm mắt, khẽ hừ
một tiếng. Nàng vẫn còn cảm giác thoải mái trong cơn cao trào vừa rồi, thì ra
đây chính là ân ái a, rất thoải mái, cũng rất kích thích. Lúc đạt đỉnh cao
trào, bên trong hoa huyệt nàng, nóng bỏng từng trận, nóng đến mức nàng tâm cũng
đã tê rần. Tay nhỏ bé đặt lên bụng, nơi đó có khối gì đó gồ lên rõ ràng.
“Hửm?” Hàn Tuyết miễn
cưỡng chống vào Hàn Chiến ngồi dậy, “A. . . . . .” Hàn Chiến sau cơn cao
triều, Thiết Bổng mặc dù nhỏ đi, cũng không hoàn toàn mềm xuống , vốn là bởi vì
lúc ngửa ra chỉ có nửa cây nam căn ở trong cơ thể nàng, bởi vì tư thế ngồi
dậy của nàng, lại hoàn toàn thọt tới trong cơ thể nàng. Tư thế như vậy ,
khiến cho một khối tròn trên bụng rõ ràng hơn.
“Hàn Chiến, chàng xem.”
Hàn Tuyết khẽ vuốt khối tròn trên bụng nếu như không phải là diện tích
phân bộ không đúng, nàng sẽ cho rằng là mình mập lên.
Hàn Chiến mắt mang vẻ kiêu ngạo sờ nhẹ lên bụng nàng”Đây là mầm móng, mầm móng của ta.” Ôn nhu
lại yêu say đắm khẽ vuốt.”Tương lai, con của chúng ta lớn lên ở chỗ này.”
“Chàng nói là, đây là Bảo
Bảo của chúng ta ?” Nàng vẫn hiểu kiến thức qua sách vở, thì ra là thực
tế là như vậy, cùng với tinh trùng và trứng
“Bảo Bảo! ! ? ?”
Khẽ vuốt một đoàn lấy
trên bụng, nàng nhẹ giọng nỉ non.
Nhìn cử động của nàng,
Hàn Chiến cười khẽ: “Cái này không phải, đây là mầm móng của ta .” Cầm
tay của nàng, đưa lên khóe miệng ôn nhu khẽ hôn nhẹ.”Nàng còn quá nhỏ, chờ thêm
mấy năm nữa chúng ta hãy có hài tử.” Mười sáu tuổi, chính nàng cũng còn là một hài
tử, sao có thể gánh vác trách nhiệm làm mẫu thân nặng nề? Mà hắn cũng
không đành lòng cho nàng làm mẫu thân quá sớm.
Nhìn khuôn mặt Hàn Tuyết
vẫn không hiểu, Hàn Chiến cười cười, từ đầu giường lấy ra một cái khăn mùi soa
nắm ở trong tay, hai tay nắm ở bên hông của Hàn Tuyết đem nó nhẹ nhàng nhắc
lên.
“Nhé ~~” một tiếng,
nam căn từ trong tiểu huyệt rút ra.
“Nha. . . . . .” Theo nam
căn ra còn có đại lượng chất lỏng màu trắng, chảy ra ướt bắp đùi Hàn
Tuyết cùng trên giường, phát ra một mùi hương ái ân nồng đậm. Bàn tay Hàn Chiến
lau mông ngọc của Hàn Tuyết , ở trên huyệt xương cùng khẽ xoa
“Ai nha. . . . . .” Hàn
Tuyết chỉ cảm thấy hoa huyệt tê rần, lại có bạch dịch từ trong cơ thể ào ào
chảy trào ra.
Hàn Tuyết khẽ vuốt bụng
đã trở về bình thường, mặc cho Hàn Chiến dùng khăn lau sạch sẽ đùi cùng
hạ thể nàng .
“Huyệt chàng vừa mới xoa
là phòng ngừa ta mang thai hay sao?” Nàng tựa như một đứa bé hiếu kì, mặt đầy
tò mò.
Hàn Chiến đem tinh dịch
trên giường cũng lau sạch sẽ, đem khăn ném xuống gầm giường, lúc này mới kéo
Hàn Tuyết vẫn ngồi xổm trên giường, ôm vào trong ngực, kéo qua áo ngủ bằng gấm
đắp lên g iúp nàng
“Hoàng đế nếu không muốn
phi tần mang thai cũng sẽ làm như thế.”
“Chàng từng nhìn lén
qua?” Không thể nào, Hàn Chiến không có tính cách này?
Trừng phạt vỗ nhẹ lên
mông ngọc nàng, Hàn Chiến trừng mắt nhìn nàng, tức giận nói: “Sách dược nàng
mang từ trong cung về có ghi mà.”
“Nha.” Đây cũng không thể
trách nàng nghĩ bậy được, là lời nói của hắn rất có vẻ mập mờ. Ngay sau đó nghĩ
đến nguyên nhân nàng dẫn dụ hắn lên giường, Hàn Tuyết ôm cổ của hắn, tựa đầu
tựa vào trên vai Hàn Chiến .”Đừng nóng giận có được hay không? Ta đã
không sao rồi.”
Nàng vừa nhắc tới, Hàn
Chiến cũng nghĩ đến thật sự muốn giết người, giang tay ôm chặt nàng, “Ta hứa
với nàng, sẽ không để cho hắn chết ở Bích Lạc.” Đây là ranh giới cuối cùng của
hắn.
Được rồi, thật ra thì
nàng cũng không quá chào đón vị Lương Nhị thế tử bỏ thuốc cho nàng, hạ
xuân dược cho nữ nhân như thế không phải người quân tử có thể làm ra, quả thật
chỉ có hạng cặn bả.
” Sau khi hồi kinh, phải
nói cho hoàng đế ca ca đấy.” Có danh hiệu công chúa cũng rất phiền toái,
chỉ chuyện cưới hỏi giữa hai người cũng sẽ biến thành đại sự khắp thiên
hạ .
“Được.” Hoàng đế ca ca
của hắn sợ là sớm trông mong lấy cái ngày này, mọi người ai cũng biết tim của
hắn ở trên người nàng, Hoàng Phủ Hạo Thiên vào năm nàng tròn mười lăm tuổi, mỗi
lần gặp mặt đều dùng ánh mắt hỏi hắn lúc nao thì sẽ đem nàng ăn vào bụng, chỉ
có tiểu nha đầu này vô tri vô giác mà thôi.
Nhẹ nhàng ngáp một cái,
ân ái làm cho người ta lười biếng, nàng giống như lúc trước mới ngủ tỉnh đấy.
“Mệt mỏi sao?” Hàn Chiến
êm ái ôm nàng nằm xuống, kéo hảo góc chăn cho nàng.
“Mấy ngày nay giống như
chỉ có ngủ.” Hàn Tuyết hừ nhẹ oán trách.
“Ngủ đi, ta bảo vệ cho
nàng.” Vỗ nhè nhẹ lên lưng của nàng, giúp nàng yên giấc, bên tai nghe thấy
tiếng hít thở nàng dần dần đều đều, Hàn Chiến cũng an tâm nhắm mắt lại.
Hai người má tựa vai kề cùng nhau ngủ, làm nổi bật đôi uyên ương thêu trên mặt
áo ngủ bằng gấm, vui vẻ và tràn đầy hạnh phúc.
Khi tỉnh lại người thương
ở trong lòng, thật sự