
liếm liếm khóe môi, Hàn
Tuyết xấu bụng ngồi dậy, bầu ngực sữa xinh đẹp đong đưa trước mặt của Hàn
Chiến, dẫn đến hắn cứ mãi nuốt nước miếng. Mặt Hàn Tuyết đỏ ửng, động tác hấp
dẫn lại chậm rãi cởi xuống ý phục còn sót lại trên người, ném xuống giường.
Nàng cúi người, hai tay chống đỡ lên bộ ngực phập phồng kịch liệt của Hàn
Chiến, chống thân thể của mình dưới ánh nhìn chăm chú của Hàn Chiến, tách hai
chân ra, đem mông ngọc trần truồng dán ngồi ở trên bụng Hàn Chiến.
“Tuyết Nhi, Tuyết Nhi, ”
Mắt Hàn Chiến đầy tơ máu, dục hỏa tràn đầy trong mắt sáng rực giống như muốn
thiêu cháy, hắn vội vàng kêu Hàn Tuyết, dục vọng dưới bụng đem quần chống
đỡ thật cao. Thật rất muốn, thật rất muốn bắt lấy bầu ngực đang đong đưa
như trêu ghẹo trước mặt, thật rất muốn cắn lên tiểu quả tròn trịa kia, thật rất
muốn dùng môi phủ lần khắp toàn thân của nàng, thật rất muốn để cho thân thể
xinh đẹp này bao bọc mình lại, để cho hai người hợp hai làm một. . . . . .
Đem hai tay Hàn Chiến vẫn đang buông thõng hai bên,
đưa đến thanh cột ở đầu giường làm cho hắn cầm lấy: “Tự chàng nắm lấy đi, nếu
ta chưa nói buông, chàng không thể thả nha.” Thân thể bởi vì nghiêng về phía
trước, hai cặp anh đào tròn trịa cọ xát vào mặt của Hàn Chiến, hắn vội vã vươn
đầu lưỡi liếm vài cái, nhìn bộ ngực sữa thơm ngát rời đi, hắn tràn đầy
thất vọng thở gấp.
Hàn Tuyết đem hai tay đặt lên lồng ngực của hắn, hạ
thân dán chặt xuống bụng Hàn Chiến chậm rãi đi xuống mấy tấc, kích thích
dục hỏa trong mắt Hàn Chiến càng cháy bỏng hơn. Nhìn nữ nhân mình yêu thích
trêu đùa trước mắt của mình, làm cho đôi mắt Hàn Chiến đỏ bừng, nóng bỏng đến
mức ngay cả Hàn Tuyết cũng thở hổn hển, hạ thể không ngừng có ái dịch tuôn ra:
“Nhắm mắt lại, không cho nhìn.”
Hàn Chiến nghe lời nhắm mắt lại, nhưng khi mắt không
nhìn thấy được nữa thì cảm giác trên người nhạy bén hơn. Hắn có thể cảm nhận
được đôi môi mềm mại ấm áp của nàng đang hôn lên cổ và lướt dần xuống hầu kết
của hắn, vươn đầu lưỡi liếm liếm, sau đó dời về phía xương quai xanh, ngay chỗ
hõm xuống khẽ liếm cắn. Hai bàn tay nhỏ bé đồng thời xoa nắn lồng ngực của hắn,
đầu vú của hắn bởi sự trêu chọc của nàng mà cứng hẳn lên, sau đó một bên châu
quả bị ấm áp ướt át ngậm lấy, mang theo chút sức bú mút liếm láp.
“Nha. . . . . .” Nơi bụng trần trụi của hắn rõ ràng
cảm giác được, từ trong hoa huyệt nàng không ngừng có ái dịch ấm áp ẩm ướt chảy
ra. Nha đầu này học được những thứ này vào lúc nào thế, đáng chết, hắn thật sự
rất muốn.
Hàn Tuyết chơi đùa một bên đầu vú thõa mãn, mới đổi
bên kia ngậm liếm, mông ngọc đi xuống một chút, ở trên bụng Hàn Chiến lưu
lại vết ướt rõ ràng.
“Ừ. . . . . .” Cái mông đụng phải nam căn đứng thẳng,
nam nhân trầm thấp rên rỉ, Hàn Tuyết nhả đầu vú của hắn ra, đôi môi lê
dài dần xuống cái bụng phẳng rắn chắc, liếm lấy mùi vị mà chính mình lưu lại.
Mông ngọc theo thân thể dời xuống, cố ý nhấn nhẹ lướt qua nam căn đang căng
cứng.
“Nha. . . . . . Đừng. . . . . . A. . . . . . Tuyết
Nhi. . . . . .” Hàn Chiến rên rỉ cầu xin, giống như cá bị đưa ra khỏi nước, chỉ
có thể toàn thân khẽ run rẩy, há mồm thở dốc. Hắn hôm nay thật sự phải chết
trong tay nữ nhân này rồi, rốt cuộc nàng học được cách câu dẫn nam nhân như thế
này từ lúc nào thế, không được, hạ thân muốn nổ tung mất.
Hôn nhẹ lên cơ bụng cứng rắn của Hàn Chiến, ở trên rốn
liếm mấy cái, Hàn Tuyết kéo hắn dây lưng ra, thả nam căn lập tức bung ra thẳng
tắp .
“Nha! Thật đáng thương, xanh tím như thế này a.” Cây
gậy sắt khổng lồ lúc này trở thành màu xanh tím, gân xanh nằm dưới lớp da mỏng
manh thoáng co giật như có sức sống, trên đỉnh nam căn có điểm chút chất lỏng
màu trắng trong suốt, “Đừng khóc, Tuyết Nhi thương ngươi a!” Nói xong, đưa lưỡi
liếm lấy giọt lệ vừa ra khỏi đầu nam căn.
“Nha. . . . . . Không. . . . . .” Dưới háng kích
thích làm cho Hàn Chiến mãnh liệt ngồi bật dậy, nhìn cái miệng nhỏ nhắn của Hàn
Tuyết rời khỏi nam căn của hắn, còn vừa lòng liếm liếm khóe miệng,
làm cho Hàn Chiến thở gấp tựa như muốn tắt thở.
“Chàng có mùi vị mằn mặn đấy, ” Hàn Tuyết cười
ngồi dậy, nghiêng đầu suy nghĩ một chút : “Còn có chút tanh.” Đôi tay vịn lấy
hai vai của hắn, đem mông ngọc dời về phía trước, hoa huyệt ấm áp khe khẽ cọ
xát lấy nam căn khổng lồ.
“Ôi. . . . . .” Hàn Chiến nghiêng đầu rên rỉ, hai tay
hắn hướng về phía sau nắm chặt lấy ván giường: “Tiểu yêu tinh, ôi. . . . . .”
Hoa huyệt đang từng chút, từng chút nuốt lấy nam căn của hắn vào, làm cho hắn
chỉ còn lại rên rỉ thở dốc.
“A. . . . . . Thật to. . . . . .” Thở, hổn hển, nhỏ
giọng oán trách, hoa huyệt chống đỡ có chút đau, nhìn Hàn Chiến nhịn đến
mức đầu đầy mồ hôi, nàng do dự suy nghĩ xem có nên đem vật thô to đó rút ra hay
không.
“Tiểu yêu tinh!” Hàn Chiến kích động hít một hơi dài,
“Nàng không hành động nhanh một chút, ta sẽ chết ngay lập tức đó.”
Nhưng thật sự rất to nha, Hàn Tuyết ở trong lòng nói
thầm, nhìn vào cây Thiết Bổng đã chìm và hoa huyệt hơn phân nữa, bất an
giật giật mông ngọc, làm cho Hàn Chiến càng lớn ti