
ngày càng không thể chịu được rồi.
Hàn Chiến con mắt
sắc sâu hơn, khoái cảm không ngừng xông lên đại não, khoái cảm tê dại ở thắt
lưng nhanh như tia chớp truyền vào đầu, làm cho hắn run rẩy không dứt, nhả quả
hồng đang ngậm chặt kia ra, Hàn Chiến đem toàn thân đè ở trên người Hàn Tuyết,
mãnh lực đụng nhau , điên cuồng lại thêm điên cuồng rút ra đâm vào mấy
trăm cái, lần cuối dùng sức đâm vào, côn thịt thật cắm thật sâu ở trong người
nàng, Hàn Chiến thở nhẹ, buông lỏng, thân thể run rẩy, đem mầm móng chính mình
bắn vào trong cơ thể Hàn Tuyết.
Hoan ái mới vừa ngừng,
Hàn Chiến chống mình lên, đưa lưỡi liếm lấy cánh môi đỏ mọng đang hít thở không
khí khó nhọc của Hàn Tuyết, thanh âm khàn sau trận hoan ái: "Thoải mái
sao? Nàng phun rất nhiều nước tới đấy."
Hàn Tuyết vừa xấu hổ lại muốn
khóc, giơ tay lên đẩy hắn, "Người ta cũng không cần chàng để ý. . . , ô. .
. . . ." Làm cho nàng chết đi coi như xong rồi. . . . . .
Hàn Chiến thuận theo lực
đẩy của nàng, xoay người lại, liền làm cho hai người biến thành tư thế Nam Hạ
Nữ Thượng, côn thịt mềm nhũn cũng bởi vì động tác của hai người mà trượt ra
khỏi thân thể Hàn Tuyết, trong hoa huyệt không còn tắc nghẽn, bạch dịch liền
cũng theo chảy ra, dính vào chân hai người, mùi tanh nồng cùng mùi vị của hoan
ái xông thẳng vào mũi hai người, muốn tránh cũng không được.
Biết Hàn Tuyết ở xấu hổ,
Hàn Chiến thương tiếc ôm nàng ở trước ngực, nhẹ nhàng phủ lấy tấm lưng mềm mịn,
khóe miệng đắc ý nhếch lên: "Nàng cũng không biết ta có nhiều toan tính,
ta làm cho nàng thư thái không phải sao?"
Hàn Tuyết ngượng
ngùng vùi mặt vào ngực hắn,
miệng không thuận theo, "Ngượng chết rồi."
Hàn Chiến buồn cười, xoa
xoa tuyết đồn thẳng đứng của nàng, "Chúng ta là phu thê không phải hay
sao, làm chuyện như vậy có cái gì rất thẹn thùng hay sao? Nơi này ngoại trừ ta
ra, là ai cũng không có, đây cũng là nhất hợp ý của ta rồi, nàng biết rõ suy
nghĩ của ta rồi mà, ta suốt đời chỉ muốn ở trong thân thể nàng, cùng nàng mãi
không tách ra."
Bày tỏ tâm tình như vậy,
làm cho Hàn Tuyết xấu hổ, không khỏi liền đưa ra giương ma trảo, cắn răng
nghiến lợi nói: "Chàng cũng không sợ sức cùng lực kiệt."
Hàn Chiến cười ha ha,
"Chỉ có Hàn Kỳ tiểu tử kia mới vậy thôi, lúc lâm hành hắn nhưng cho
ta không ít thứ, trong đó có một loại nói là đủ thể cho chúng ta hoan ái ba
ngày ba đêm cũng không ngừng, chi bằng chúng ta thử một chút?"
"Thử cái đầu
chàng!" Hàn Tuyết tức giận giơ tay lên gõ đầu hắn, ba ngày ba đêm làm
chuyện đó, như vậy không phải là muốn mạng của nàng sao, Hàn Kỳ đáng chết,
ngươi nhất định phải chết.
Tại phía xa Thanh châu
Hàn gia bảo, Hàn Kỳ chợt nháy mũi, hắn có chút không hiểu sờ sờ lỗ mũi, ngẩng
đầu nhìn chung quanh một lần, không biết có phải hay không là do hắn cảm rồi,
mới vừa không biết vì sao, phía sau lưng lông tơ
tất cả đều dựng đứng lên. Suy nghĩ một chút vừa cười mình thật là bị đàn áp
thành thói quen, chỉ có duy nhất nha đầu đó mới có thể làm cho hắn lông mao
dựng đứng lên, hiện tại cũng ở cách xa ngàn dặm rồi mới phải, nghĩ đến nha đầu
kia hiện tại có thể trải qua cuộc sống như mong ước, khuôn mặt trẻ con ngây thơ
của hắn nhoẻn lên một nụ cười tà, lại cúi đầu tiếp tục phân loại thảo dược
trong tay.
Hàn Chiến mỉm cười ôm sát
Hàn Tuyết, "Tuyết Nhi, ta rất cao hứng."
Hàn Tuyết ngẩng đầu liền
đối mặt với ánh mắt Hàn Chiến, tràn đầy thâm tình, đôi mắt sâu và đen mang theo
nồng đậm vui sướng, làm cho lòng Hàn Tuyết của cũng mềm đi, "Ngu ngốc, như
vậy không phải là ném đi một phần gánh nặng rồi sao." Hàn Chiến gương mặt
băng lãnh ngàn năm, hiện tại như băng tuyết tan rã, mang theo nhu tình như nước
cười cười, làm cho Hàn Tuyết nhìn lòng chua xót lại khổ sở, đọng lại trong mắt
rồi lại đem ma trảo ra, ở trên mặt Hàn Chiến mà ra oai, "Gương mặt cười
khúc khích, xấu hổ chết rồi."
Hàn Chiến lại vẫn là vì
nàng là cười, trong mắt dâng lên nhu tình ngọt ngào sủng nịnh đến chết người.
Từ nhỏ đã bị nàng hút hồn, rồi lại cùng Hàn Tuyết lớn lên, nhìn nàng từ từ tích
lũy tài phú, nhìn hoàng gia đem quyền thế ban cho nàng, hắn càng xem càng sợ,
sợ Hàn tuyết sẽ giống như phụ thân của hắn, trên đời này mình công lao càng nhiều
sẽ càng làm chủ nhân e ngại mình, quyền thế ngày càng lớn, một khi làm lớn đến
mức khiến người ta cảm thấy bất an chắc chắn là sẽ bị ám sát. Thật may là, thật
may là Tuyết Nhi của hắn không thích tiền tài quyền thế, sẵn sàng ném đi gánh
nặng phiền toái đó, cùng hắn ẩn cư ở chốn bồng lại tiên cảnh này.
Hàn Tuyết cuối cùng cũng
chẳng thể động thủ, ngừng tay, nhẹ nhàng xoa xoa gương mặt Hàn Chiến, ánh mắt
có chút mê ly, "Chàng nói, hoàng đế ca ca có phát hiện chúng ta không có
hướng bờ biển mà đi khôngg?"
"Hắn không muốn nhất
chính là nàng đem thập nhị thị vệ bên người đuổi đi, không có những người
này, hắn không có biện pháp nắm giữ tin tức của nàng nữa, nhất định là sẽ phái
người đi thăm dò, chẳng qua là Long Dược đường
ven biển dài, vừa chưa quen cuộc sống nơi đây, Khương thúc bọn họ an đã sớm an
bài đâu