
ộ quốc công chúa? Nghe
nói Hộ quốc công chúa trong phủ có một thần y, muội muội ta từ khi còn nhỏ đã
mang bệnh, chúng ta cũng vì nàng phí không ít tâm tư, hiện tại biết Hộ quốc
công chúa trong phủ có người có thể chữa được, ta nhưng nhất định phải xin nàng
cho mượn dùng một chút."
"Nhiếp Chính vương
khách khí, Ngưng nhi cũng là phi tử của trẫm, Tuyết Nhi tất nhiên sẽ không keo
kiệt một đại phu đâu." Hoàng Phủ Hạo Thiên khẽ mỉm cười, quay đầu hướng
Tiểu Thái Giám phía sau phân phó nói: "Đi, xem một chút công chúa sao lại
còn chưa tới."
Kia Tiểu Thái Giám vừa
mới ra khỏi trướng cửa, liền quay ngược trở về, chỉ thấy trong tay còn nhiều
thêm một hộp gấm."Bẩm hoàng thượng, đây là công chúa cho thuộc hạ dưới
trướng đưa tới, nói là công chúa làm quà tặng cho ngài."
Hoàng Phủ Hạo Thiên cùng
Hoàng Phủ Cảnh Thiên không hiểu liếc mắt nhìn nhau, "Trình lên đi."
Hộp gấm mở ra, phía trên
nhất là một phong viết ‘thư gửi Hoàng đế ca ca’ , Hoàng Phủ Hạo Thiên cầm thư
lên, kèm theo trong hộp gấm là tám lệnh bài được xếp ngay ngắn.
Hoàng Phủ Hạo Thiên tâm
cả kinh, vội vàng mở thư trong tay ra, vừa nhìn thấy, trong lòng vừa xấu hổ lại
thấy hổ thẹn, trên mặt không khỏi có cảm giác nóng rát.
Hoàng Phủ Cảnh Thiên thấy
vậy, tỏ vẽ không hiểu lên tiếng, "Hoàng thượng, chuyện gì?"
Hoàng Phủ Hạo Thiên nhắm
mắt lại, đem vật cầm trong tay đưa tới.
Hoàng Phủ Cảnh Thiên nghi
ngờ mở bức thư ra, chỉ thấy trên đó viết:
"Hoàng đế ca ca,
chuyện tam quốc nay đã không còn gì lo lắng, Tuyết nhi cùng Hàn Chiến quyết
định sẽ lui về ở ẩn.
Tám lệnh bài trong hộp là
do Tuyết nhi mấy năm xây dựng cơ nghiệp, dùng tám lệnh bài này có thể điều động
được người và tiền của của Tam quốc, mặt khác, bên trong Hàn gia trang ở Thanh
Châu, trong mật đạo phía sau núi là của cải mọi người tốn mười năm tích tụ
được, nếu có một ngày quốc khố khó khăn, huynh cứ lấy ra mà dùng là được.
Phụ mẫu Tuyết nhi vẫn còn
đang vân du tứ hải, nếu có một ngày bọn họ quay về, làm phiền hoàng đế ca ca
thay ta chiếu cố bọn họ.
Song Tuyết nhi lần này là
muốn ra biển, trên biển tình huống khó lường, vạn nhất đụng phải gió lớn, cũng
chưa chắc có thể an ổn quay về.
Tuyết nhi chưa bao giờ ra
tới biển khơi, vất vả lắm Hàn Chiến mới đồng ý dẫn ta xuất hải, chúng ta xin
phép đi trước. Có lẽ có một ngày, chúng ta còn có thể trở lại, hoặc là chúng ta
vĩnh viễn cũng không về được, cho nên không hẹn gặp lại rồi, hoàng đế ca ca!
Hàn Tuyết, Hàn Chiến
thông tri.
"Tuyết nhi. . . . .
."
Trì Sơn tuyết bay trắng
xóa, trong một khe núi, không khí trong lành tươi đẹp như mùa xuân, hoa cỏ khắp
nơi nở rộ, mà ở trên một vuông cỏ xanh thắm, có một cặp nam nữ đang gắt gao ôm
chặt lấy nhau.
"Nha. . . . . . Chớ
hút. . . . . . Ưm. . . . . ." Hàn Tuyết đem hai tay bưng lấy đầu Hàn Chiến
đang đặt trước ngực mình, tựa như đang cố đẩy đầu hắn ra, mà động tác cũng
không có vẻ như là đẩy. Đầu vú truyền tới trận đau nhức, làm cho nàng khẽ cắn
chặt môi đỏ mọng, đè nén tiếng rên rỉ phát ra.
"Gọi ra, " Hàn
Chiến bên liếm lấy nhũ hoa xinh đẹp non nớt của Hàn Tuyết, vừa khàn khàn mà
nói: "Nơi này cũng chỉ có hai chúng ta, ta muốn nghe tiếng nàng”.
"Ưm. . . . . ."
Hàn Tuyết hốt hoảng lắc đầu, khiến cho mái
tóc dài của nàng toán loạn va vào nhau, "A. . . . . . Đừng. . . . . . Đừng
cắn. . . . . ." Người này càng ngày càng biết làm thế
nào cho nàng cảm thấy khoái cảm, a, đáng chết, động tác này khiến nàng thật
thoải mái nha.
"Thu, ! Thu, ! Thu.
. . . . ." Truyền tới bên tai đều là
Hàn Chiến ra sức mút lấy vú của Hàn Tuyết, Hàn Tuyết cảm giác được một dòng khí
nóng chảy ngược trong thân, không tự chủ khép hai đùi lại , nhưng không nghĩ
làm như vậy lại kẹp chặt lấy bắp chân cường tráng của Hàn Chiến đang chen lấn
giữa hai chân mình.
"Động tình sao? Nàng
càng ngày càng nhạy cảm!" Hàn Chiến khẽ cười một tiếng, nâng người đứng
dậy, thoát đi quần áo trên thân, thân thể lõa lồ lại lần nữa phủ lên người Hàn
Tuyết,
Bị Hàn Chiến thân thể
cường tráng đè lên, dấu tay đến trên người hắn vân da rõ ràng da thịt, Hàn
Tuyết không nhịn được liền khẽ run, vai cũng truyền đến mang theo một trận đau
nhói ướt át, trước ngực cũng bị chọc truyền đến một trận ngứa ngáy khó tả,
"Ưm. . . . . . Đừng. . . . . . Đau . . . . . ."
Hàn Chiến hơi thở dần hổn
hển, hôn lấy chiếc cổ trắng muốt của Hàn Tuyết, giọng nói khàn khàn: "Ta
cũng đau mà, Tuyết Nhi mau sờ sờ." Nói lấy liền cầm lấy tay Hàn Tuyết đem
nó kéo đến chỗ kín, ngăn cách lấy quần dài cầm lấy của hắn to và dài, "Ừ.
. . . . . Thoải mái. . . . . . Tuyết Nhi xoa xoa, ừ. . . . . . xoa xoa. . . . .
.
Ở tay cầm lấy tiểu huynh
đệ của Hàn Chiến, Hàn Tuyết tâm giật mình một chút, "Chiến. . . . . .
Chàng, ừ. . . . . . Giống như lại lớn, a. . . . . ."
Hàn Chiến đắc ý liếm liếm
khóe miệng, lấy tay vân vê tiểu anh đào của Hàn Tuyết, nhẹ nhàng lôi kéo,
"Yêu thích bảo bối của ta sao? Càng lớn càng có thể làm cho nàng thoải mái
hơn đấy."
Nhớ tới Hàn Chiến mỗi lần
lấp đầy thân thể của nàng, mạnh mẽ đem lấy vật kia ở t