
̀ng mà không khỏi có điểm bực mình, hai
tay giữ lấy, bảo vệ tiểu y thiếu chút nữa đã rời cơ thể, theo phản
xạ thốt lên: “Chính chàng còn chưa cởi, sao lại cởi ta trước?”
Hàn Chiến vừa bực mình vừa buồn cười tiện
đáp: “Được, được được, ta cởi ta trước.”
Lời nói vừa ra khỏi miệng Hàn Tuyết liền hối
hận, nghe thanh âm cởi quần áo tất tất tác tác bên tai, trong tâm như
gióng trống, khẩn trương lại mang theo vài điểm hưng phấn mong đợi, cho
đến khi cánh tay bền chắc của Hàn Chiến một lần nữa kéo xuống đồ
lót nàng, nàng mới định thần giật mình tỉnh lại. Vừa nũng nịu
kháng nghị, vừa luốn cuống tay chân bảo vệ thân thể sắp rời làn
váy. “Không cần, người ta không thích ở chỗ này nha.”
“Ngoan, một chút xíu nữa là được rồi.” Hàn
Chiến vội vàng một bên gặm cắn cổ tuyết trắng, một bên hô hấp dồn
dập kéo rơi tiểu y Hàn Tuyết.
“Nơi này toàn là đá tảng, người ta nằm xuống
thấy không thoải mái. . . không cần, không cần a.” Muốn bảo vệ tầng
lá chắn duy nhất, lại không nhanh tay bằng Hàn Chiến, yếm tơ lụa bị
hai tay gian tà rút xuống, tuyên cáo đích xác vận mệnh bị ăn của Hàn
Tuyết là không tránh khỏi.
Thân thể trắng nõn trong suốt, cho dù là trong
núi giả tối đen vẫn hiện lên nhàn nhạt sáng bóng, Hàn Chiến như ác
lang vồ mồi sốt ruột khó kìm, xoay người Hàn Tuyết một cái liền
vùi đầu giữa hai khỏa núi tuyết.
Khoái cảm bị liếm mút trước ngực làm ý thức
Hàn Tuyết có chút tan rã, hô hấp cũng trở nên dồn dập, “Ân. . . . .
.Không cần. . . . . .Ngừng. . . . . .”
Trục tiếp khước từ lực đạo từ Hàn Chiến,
chẳng qua là thỉnh thoảng từng đợt rên rỉ kia lại làm hắn cười khẽ.
“Được, ta không ngừng.” Hắn cố ý xuyên tạc ý tứ
của nàng, bàn tay cũng luồn tới giữa hai chân nàng tùy ý xoa nắn.
“Chàng. . . . . .Nha. . . . . .” Toàn bộ lời nói
kháng nghị đều bởi vì ngón tay thô lớn đột nhiên xâm nhập vào cơ thể
kia mà tắc nghẹn ở cổ, bực tức hắn ác ý trêu chọc, ngón tay mượt
mà không khách khí hung hăng xẹt qua trên lưng Hàn Chiến, cử động như
vậy đối với nam nhân mà nói lại như liều thuốc kích tình mạnh mẽ
nhất, sẽ chỉ làm nam nhân đã động dục nổi điên, càng thêm khẩn cấp
vội vã đem nàng ăn sạch sành sanh.
“Chờ một chút, chờ một chút.” Hàn Chiến vừa
vô ý thức tự thì thầm nhắc nhở chính mình không thể quá vội vàng,
vừa nhẫn nhịn dục vọng đang muốn bạo phát, ngón tay ở trong hoa
huyệt Hàn Tuyết nhanh chóng ra vào vuốt ve, hy vọng có thể làm nàng
ướt át nhanh một chút, đủ để tiếp nhận mình, nhiệt năng hô hấp dồn
dập toàn bộ đều phun trên bờ vai trắng ngọc của Hàn Tuyết.
Ngón tay trừu động nơi giữa hai đùi đem lại
khoái cảm không thể nói thành lời, Hàn Tuyết chỉ cảm thấy cả người
cũng nóng lên, thân thể theo khoái cảm tích lũy dần dần căng thẳng,
thịt non trong hoa huyệt từ từ hút chặt lấy ngón tay Hàn Chiến đang
ra vào, Hàn Tuyết khẽ mở khuôn miệng đầy mùi đàn hương, thở hổn
hển, cơ hồ xác định chỉ ngay sau đó, nàng sẽ bị ngón tay Hàn Chiến
đưa đến tột cùng cực hạn.
Đầu óc hỗn độn đột nhiên nghe thấy giọng nói
loáng thoáng truyền tới từ ngoài núi giả: “Ngươi là thị tỳ trong
cung Long mỹ nhân?”
“Chính là nô tỳ, vị tỷ tỷ này là?”
“Ta là cung nữ hầu trà trong cung hoàng hậu, ta
tên là Tĩnh Nguyệt, hoàng hậu nương nương nghe nói Long mỹ nhân thời
gian này hầu hạ hoàng thượng mệt nhọc, đặc biệt sai Ngự thiện phòng
điều chế thuốc bổ thượng hạng cho Long mỹ nhân bảo trì thân thể, mà
tiểu tỳ cũng đang muốn đưa đến cho Long mỹ nhân đây.”
Trong đầu nắm bắt được tin tức, thân thể Hàn
Tuyết hơi cứng đờ, khôi phục một tia lý trí. Cung tỳ của hoàng hậu?
Cho Long Dược mỹ nhân thuốc bổ? Là theo kế hoạch của hoàng đế ca ca?
Hay là kế tranh thủ tình cảm của hoàng hậu?
“Chuyên tâm chút.” Hàn Chiến bất mãn quở nhẹ,
vào thời điểm này mà còn phân tán tư tưởng được? Thật là nên phạt
mà. Lại tà ác thêm vào một ngón tay, nhờ vào ái dịch đang chảy ra
trong hoa huyệt, hai ngón tay nhanh chóng đưa đẩy.
Đột nhiên bị hai ngón tay kích thích hoa huyệt,
thịt non tê dại, mãnh liệt truyền tới làm Hàn Tuyết thiếu chút nữ
thét chói tai. “A. . . . . . Ân. . . . . .” Nghĩ đến bên ngoài núi giả
có người, nàng kịp thời cắn bả vai Hàn Chiến, đem tiếng thét chói
tai kia buồn bực mặc nghẹn trong cổ.
“Nga? Đó là thanh âm gì vậy?” Từ ngoài núi giả
truyền vào giọng nói nghi ngờ của nữ tử, tựa như đang hướng Tĩnh
Nguyệt hỏi thăm.
“Chàng cố ý?” Hàn Tuyế