Chiêu Quân Săn Chồng

Chiêu Quân Săn Chồng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322932

Bình chọn: 7.00/10/293 lượt.

chút. "Ta hẳn là miễn cưỡng xem như "người trong nhà" chứ?"

Hai huynh đệ đồng thời tỉnh táo cảnh giác .

"Đàm cô nương có lời gì cứ nói thẳng." Doãn Thức Hoa đại diện mở miệng.

"Nếu là "người trong nhà", ta nghĩ hẳn là có thể được phát hai cân Vân Đỉnh

Trà, phải không?" Ha ha, nếu nàng có thể lấy hai cân Vân Đỉnh Trà cho

Quỷ Đầu Con mà nói..., khẳng định làm cho Quỷ Đầu Con giật mình rớt cằm!

"Da mặt của ngươi quả thực dày so với tường thành!" Doãn Thức Kiêu không

dám tin châm chọc nói. "Một hai cân đặc sản của Bích Liễu sơn trang Vân Đỉnh Trà, ở chợ giá có thể lên đến ngàn lượng, còn không phải có bạc có thể mua được, thế nhưng ngươi một lúc muốn hai cân?!"

"Đúng vậy, không phải là người trong nhà mới được hưởng ưu đãi tốt sao?" Đàm Chiêu Quân da da cười."Ta nghĩ chính là hai cân, hẳn là lấy được đi?"

"Đúng vậy, là có, năm trước sản lượng tuy rằng bởi khí hậu không tốt nên sản

lượng thấp một chút, bất quá "chỉ" hai cân, chúng ta vẫn có." Doãn Thức

Hoa mỉm cười.

"Vậy cho ta đi?" Nét tươi cười của hắn làm cho nàng có một loại cảm giác không ổn, nàng có dự cảm sự tình sẽ không thuận

lợi như nàng hi vọng.

Doãn Thức Hoa tươi cười càng lớn."Đương nhiên có thể."

Nghe vậy, nàng rất kinh ngạc, rõ ràng ngoài ý muốn.

"Chờ Đàm cô nương không nên "miễn cưỡng là", mà chân chính biến thành người trong nhà sau, tự nhiên hai tay dâng."

Chậc, nàng biết sự tình không đơn giản như vậy! "Tiểu thư!" Thu Phong

lại một lần nữa lần lượt tìm toàn bộ Hà viện cũng tìm không ra Tam tiểu

thư, vừa thấy chủ tử đi vào cửa vườn Hà viện, lập tức xông đến. "Ngài đã chạy đến đâu vậy? Thu Phong tìm khắp nơi đều không tìm ra ngài, sợ đến

muốn chết rồi."

"Có cái gì gấp vậy? Nơi này cũng không phải đầm

rồng hang hổ, ngươi nghĩ rằng ta và ngươi sẽ bị như thế nào?" Đàm Chiêu

Quân cười một tiếng, đến Bích Liễu sơn trang ngày thứ tư rồi, nàng nào

có ngày nào ngoan ngoãn ở trong Hà viện? Thu Phong như thế nào còn chưa

biết?

"Nghĩ đến ngài sẽ bị người nơi này đem giam lỏng, lấy giấy

nợ ép ngài đáp ứng cái điều kiện xấu xa gì sao a!" Thu Phong rất nổi

giận, chính mình gấp đến độ thiếu chút nữa bạc đầu, nhưng mà vẻ mặt tiểu thư mấy ngày nay đều là thư giãn thích ý, ở trong sơn trang "Du sơn

ngoạn thủy", nàng đoán tiểu thư hẳn là đã đi dạo hết toàn bộ Bích Liễu

sơn trang rồi đi!

Hay để cho nàng từng nghĩ thầm là, tiểu thư đã bỏ nàng, chính mình chạy trốn không còn thấy bóng dáng.

"Không có chuyện đó, ba vị chủ tử Bích Liễu sơn trang đều rất hòa thuận, nếu

mọi người đều nói không cần khách khí, mời tùy ý, dù sao ta vốn là ngồi

không yên, đi ra đi dạo, thưởng thưởng hoa nha!" Nàng cười khẽ, vỗ vỗ

vai Thu Phong, bước qua đường mòn, đi vào trong nhà.

"Ngắm hoa?"

Thu Phong đi theo phía sau vào nhà, vẻ mặt hồ nghi. "Tiểu thư từ lúc nào bắt đầu thích ngắm hoa?" Làm như nàng có cùng hứng thú với đại tiểu thư và nhị tiểu thư sao?

"Khi bắt đầu tới Bích Liễu sơn trang." Đi

đến bên cửa sổ ngồi xuống trên giường êm, nàng một tay chống cằm dưới,

một tay chỉ phía phương xa kia ở trên đầu tường cao Hạnh Hoa nở rộ phấn

trắng. "Ngươi xem, Hạnh Hoa kia thật đẹp, nở đầy đầu cành, cực kỳ xinh

đẹp, gió thổi qua, cánh hoa Hạnh Hoa giống như bông tuyết bay xuống, lại có một vẻ thê lương khác."

Thu Phong miệng ngây ngốc mở rộng.

Đúng vậy, Hạnh Hoa kia thật là đẹp, nhưng. . . . . . nhưng hiện tại nàng không co1 tâm tình ngắm hoa, tiểu thư lạ lùng làm nàng kinh hồn táng

đảm a!

Nàng nhịn không được vươn tay xoa trán tiểu thư. Kỳ quái, độ ấm thực bình thường, không có nóng lên nha!

"Thu Phong, ngươi đang làm chi?" Chịu đựng xúc động mắt trợn trắng, Đàm

Chiêu Quân thu hồi tầm mắt, liếc ngang nhìn nha hoàn nhà mình.

"Tiểu thư, ngài không sinh bệnh đi? Nói như thế nào đây, giống như đang bị

nhị tiểu thư ám hay sao đó?" Nàng cực kỳ lo lắng, khẩn trương hỏi.

"Thu Phong, ngươi đây là đang nguyền rủa nhị tỷ sao?" Đàm Chiêu Quân hừ

lạnh. Tình thơ ý họa ngẫu nhiên của nàng bỗng nhiên bay mất, dám nói

nàng bị bệnh! Muốn chết!

"A?!" Thu Phong kinh ngạc, lập tức kinh

hoảng hô to oan uổng. "Không có không có, ta làm sao có thể nguyền rủa

nhị tiểu thư! Tiểu thư ngài đừng oan uổng ta à!"

"Nếu không, ngươi cho rằng dưới tình hình gì mà cho là ta bị người khác ám đây?" Hai tay vòng ngực, nàng ung dung hỏi.

"Chính là. . . . . ." Thu Phong sửng sốt, lý giải ý tứ của tiểu thư, cuống

quít lắc đầu. "Không phải, ta. . . . . . Ta thật sự không có ý tứ kia a! Tiểu thư ngài phải tin tưởng ta, từ lúc ta bảy tuổi liền bán mình vào

Đàm gia, có thể nói là cùng các tiểu thư cùng nhau lớn lên, lão gia cùng các tiểu thư đều hậu đãi ta như vậy, ta làm sao có thể có ý định nguyền rủa nhị tiểu thư? Ta sẽ không như vậy, thật sự! Ta tình nguyện chính

mình chết cũng tuyệt đối sẽ không làm chuyện này."

"Được rồi, Thu Phong, ta chỉ là đùa với ngươi mà thôi." Đàm Chiêu Quân nhanh chóng cắt đứt lời của nàng. Thiếu chút nữa đã quên khi Thu Phong quýnh lên thì sẽ thao thao bất tuyệt, thật là sai lầm rồi!

Thu Phong lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, cả người hết hơi ngồi


The Soda Pop