
lớn," Trạm Thanh, chúng ta không nên đi
đến nước này. Em yêu anh, em không đồng ý, không đồng ý."
" Ngày mai, anh sẽ
tự mình đến thăm hai bác để tạ lỗi."
" Cha, mẹ, các
người cũng đồng ý như vậy phải không?" Tô Nhu đi đến bên cạnh Nghiêm mẫu,
giữ chặt ống tay áo của bà," Con tuy lừa các ngươi, nhưng cũng chỉ là muốn
chia rẽ anh ấy và con hồ ly tinh kia. Mẹ, người muốn ôm cháu nội, con lập tức
có thể thỏa mãn người. Nhưng Trạm Thanh một khi giải trừ hôn ước với con, anh
ấy sẽ lại muốn đi tìm con hồ ly tinh kia. Mẹ, mẹ cùng cha chẳng lẽ thật có thể
đón cô ta vào cửa sao?"
Sắc mặt Nghiêm Trạm
Thanh tái nhợt, đặt bát xuống đứng lên.
Bà Nghiêm có chút rung
động, nói thật, Mạch Sanh Tiêu cùng Tô Nhu là không thể so với nhau.
" Tô Nhu, em trở về
đi, người quyết định là anh, anh sẽ không thay đổi đâu."
" Trạm Thanh, cô ta
có cái gì tốt......?"
Nghiêm Trạm Thanh bước
chân qua, muốn lên lầu. Tô Nhu vội vã đuổi theo, cô ta mở túi ra lấy vật gì
đó," Trạm Thanh, anh còn dám đi một bước thử xem?"
Nghiêm Trạm Thanh đưa
lưng về phía cô ta, nghe vậy cũng dừng bước lại nhưng trên mặt lại hiện lên một
tia chán ghét, cũng không có ý định quay đầu lại mà bước đi, chợt nghe được Bà
Nghiêm thét lên. Hắn xoay người, chỉ thấy tay phải Tô Nhu đã nắm con dao, đè lên
tĩnh mạnh bên bàn tay trái.
Hắn cả kinh," Tô
nhu,"
" Trạm Thanh, em
biết rõ anh không thương em, chính là em yêu anh, muốn ngừng cũng không được
nữa rồi, so với trơ mắt nhìn anh với người khác kết hôn, em thà rằng chọn cái
chết."
" Tô Nhu, con đừng
làm chuyện điên rồ, mau buông dao ra." Bà Nghiêm vội vàng đứng dậy muốn
tiến lên ngăn cản.
" Mẹ, mẹ đừng tới
đây......" Tô nhu thêm dùng sức ấn con dao vào cổ tay," Cái gì con
cũng không cầu, chỉ cần Trạm Thanh có thể lấy con, dù là anh ấy không thương
con, con đều không để ý."
" Tô nhu, em cũng
biết anh không thích bị người khác uy hiếp." Nghiêm Trạm Thanh liếc mắt,
nhấc chân lại muốn đi.
" Trạm Thanh, em
thách anh đây, chúng ta nhìn xem" Đến cuối cùng ai có thể thắng." Tô
Nhu nói xong, liên hung hăng rạch vào cổ tay, máu tươi từ cổ tay phun tung tóe
trên nền đá cẩm thạch bóng loáng, bà Nghiêm sợ tới mức hai tay che miệng,"
Nhanh, nhanh gọi xe cứu thương."
" Thật là hồ
đồ" Ông Nghiêm đập bàn đứng dậy," Việc này truyền ra ngoài thì còn ra
thể thống gì nữa......"
Nghiêm Trạm Thanh thấy
Tô Nhu xuống tay, vội vàng chạy tới đỡ được thân thể lảo đảo của cô ta,"
Em......"
Ông Nghiêm uống bát súp
Ngô mẫu đưa, cũng không có cho bà gọi xe cứu thương, ông đi qua bên người
Nghiêm Trạm Thanh, cũng không thèm liếc mắt nhìn Tô Nhu lấy một cái," Lập
tức gọi điện thoại cho thầy thuốc tư gia, bảo hắn đến một chuyến, hôn sự này đã
định rồi, nếu con còn có tâm tư khác, coi chừng ta cắt đứt chân của con!"
Tổng tuyển cử sắp bắt
đầu rồi, ông cũng không muốn bởi vì này việc nhỏ này mà hủy mất con đường làm
quan của mình.
Nghiêm Trạm Thanh dùng
băng gạc Ngô mụ đưa mà băng tay cho Tô Nhu, bà Nghiêm thấy không còn trở ngại,
lúc này mới thở phào, chỉ là Tô Nhu còn chưa vào cửa, đã khiến bà coi thường,
việc lấy cái chết bức bách thế này mà cũng làm được.
" Trạm Thanh, Trạm
Thanh......" Tô Nhu khó nhịn đau đớn, lại vui mừng vì mình không bị bỏ
rơi.
Ánh mắt Nghiêm Trạm
Thanh đã tối sầm, đáy mắt tràn đầy đau thương, hắn ôm lấy Tô Nhu, đem cô ta đến
phòng của mình.
Sanh Tiêu ngồi trên ghế
sa lon, trên bàn trà bày biện đĩa bưởi tươi ngon, cô thưởng thức từng múi,
thỉnh thoảng cùng nói vài lời với Tương Tư ngồi bên cạnh, dì Hà đang tại chuẩn
bị cơm tối, trên TV đang thông báo tin tức mới nhất.
Cô cầm lấy điều khiển từ
xa điều chỉnh.
Hình ảnh đột nhiên xuất
hiện khuôn mặt Nghiêm Trạm Thanh, Mạch Sanh Tiêu vô ý thức đem điều khiển từ xa
đặt ở trên đầu gối, tin tức nói hôn lễ của Nghiêm Trạm Thanh và Tô Nhu tháng
sau sẽ cử hành, đến lúc đó vừa vặn là lúc ông Nghiêm có khả năng thăng quan,
không thể không nói là song hỷ lâm môn.
Trong miệng Mạch Sanh
Tiêu trái bưởi còn chưa nuốt xuống, cô thấy trên TV khuôn mặt tuấn tú của người
đàn ông tràn đầy hăng hái, lời nói của Nghiêm Trạm Thanh trước kia, vẫn còn
vang vọng bên tai cô. “Sanh Tiêu, anh sẽ không cùng Tô Nhu kết hôn, anh muốn
lấy em”
Hôm nay, mới bất quá vài
ngày, hắn đã trắng trợn bắt đầu chuẩn bị hôn lễ của mình.
Ai… lời nói của đàn ông,
có thể tin tưởng được bao nhiêu chứ?
Cô cố nuốt xuống, miếng
bưởi mắc kẹt ở cổ họng khiến cô bị nghẹn thiếu chút nữa chảy nước mắt, Mạch
Sanh Tiêu ho khan vài tiếng, đem TV tắt đi.
" Sanh Tiêu, em
không sao chứ?"
Mạch Sanh Tiêu vội lắc
lắc đầu, chỉ là con mắt có chút mờ mịt, ê ẩm khó chịu.
Trên TV lại truyền tin
tức tình hình Nghiêm Trạm Thanh gần đây, có nói hắn di truyền gen tốt đẹp từ
ông Nghiêm, bắt đầu đã một bước lên mây. Sanh Tiêu nhìn thấy, luôn giả bộ như
hờ hững điều khiển ti vi, tất cả chuyện xưa giữa cô cùng Nghiêm Trạm Thanh, lúc
bắt đầu mới tốt đẹp làm sao nhưng tình yêu của bọn họ dường như chỉ được bao
bọc bằng lớp sa mỏng, một khi vạch trần dưới ánh mặt trờ