
khó hiểu, chỉ thấy hai gò má của Bộ Tinh Bảo đỏ bừng, ấp úng mãi mới nói được vài từ.
- Em, em có thích Nam Trạch Lễ…
Dương Hâm Hoạch chớp chớp mắt, không dám tin vào tai mình, nhưng cô nhanh chóng khôi phục lại nụ cười của mình:
- Chị Tinh Bảo đang ghen hả?
- Không có, chị không có ý đó, chị chỉ là…
- Chị cảm thấy em không nên thân mật với anh Trạch Lễ như thế đúng không?
- …
- Chị yên tâm đi, em với anh Trạch Lễ không thể có mối quan hệ đó đâu.
- Chị.. thực sự chị không… Hâm Hoạch, xin lỗi em! – Bộ Tinh Bảo cúi thấp đầu, thực sự muốn cắn đứt lưỡi mình ra.
- Chị Tinh Bảo, chị cứ yên tâm đi, chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra. Em đi trước đây, về muộn lại bị mẹ em mắng! – Dương Hâm Hoạch đeo giá
vẽ lên vai rồi bỏ đi.
Bộ Tinh Bảo ngồi trên hòn đá, trong lòng thấp thỏm không yên, hình
như có việc gì đó sắp xảy ra. Cô nhìn mặt hồ đang gợn sóng, từng cơn
sóng nhấp nhô, ánh mặt trời chiếu lên mặt hồ, phát ra tia sáng màu vàng
kim. Cơn gió nhẹ thổi qua mái tóc dài của cô, cô lắc mạnh đầu, cố gắng
kìm chế những bất an trong lòng. Hy vọng mọi thứ đều thuận lợi, cũng
giống như bức tranh của Dương Hâm Hoạch, cuối cùng hoàng tử sẽ xuất hiện và cứu công chúa, họ sẽ sống hạnh phúc trọn đời bên nhau.
1.
Những ngày nghỉ đông nhanh chóng trôi qua.
Bộ Tinh Bảo ngồi trước cửa sổ nhìn chăm chú vào chiếc đồng hồ treo tường, một phút, hai phút, ba phút…
- Wa, sao nhanh như vậy, hết kỳ nghỉ đông rồi. – Tiểu Mặc chu môi nói. Cậu vẫn còn chưa chơi chán, sao đã phải đi học rồi?
- Sao thế? – Bộ Tinh Bảo quay đầu lại nhìn khuôn mặt nhăn nhó của em trai.
- Chẳng sao cả, ba hôm nữa là tới ngày vui của chị rồi. – Tiểu Mặc rụt đầu lại, lặng lẽ rời khỏi phòng.
- Ngày vui? Mình có ngày vui gì? Chuẩn bị thôi, sắp đi học rồi! – Bộ
Tinh Bảo đi tới xem lịch, bỗng dưng ngày 14 được đánh dấu bằng mực đỏ
khiến mắt cô sáng lên. Đúng rồi, hôm nay là 11, ba ngày nữa là lễ tình
nhân.
- Bực mình, lại phải tặng quà cho anh ấy… Nhưng Nam Trạch Lễ cái gì
cũng có… hay là cứ tới siêu thị xem sao. – Bộ Tinh Bảo vừa chép miệng
lẩm bẩm vừa bước vào phòng bếp.
Tặng kẹo hơn hay tặng đồ thủy tinh hơn nhỉ?
Ngày 14 tháng 2, ánh mặt trời rực rỡ, gió xuân dịu dàng thổi, một chàng trai cao lớn và một chiếc BMW màu đỏ chót.
Người đó đứng dựa lưng vào xe, mặc chiếc áo khoác màu đỏ rực, mái tóc nhuộm vàng, đang mỉm cười nhìn cô, không phải Nam Trạch Lễ thì là ai?
Bộ Tinh Bảo buồn rầu nhìn vào màu đỏ chói mắt, cô còn có thể làm gì được, chỉ đành đi ra thôi.
- Sao thế? Hoa mắt hả? Có phải vì anh quá đẹp trai không? Đẹp trai
tới mức không thể nào hình dung được? – Nam Trạch Lễ tự hào với mái tóc
cắt ngắn, để lộ vầng trán cao, thông minh.
- Đúng thế, rất “đẹp chai”, đẹp “chai” tới không thể nào hình dung
được. – Bộ Tinh Bảo giả vờ làm động tác buồn nôn. Mái tóc đen biến thành màu vàng, không biết có bị thần kinh không nhỉ? Tóc mái dài che lấp một bên mắt, vốn dĩ trông có vẻ hơi luộm thuộm, nhưng dù sao cũng đẹp hơn
mái tóc hiện nay.
- Vậy sao? Có nghiêm trọng vậy không? Em không đùa anh chứ? – Nam
Trạch Lễ nhìn vào gương chiếu hậu, không tệ mà, đủ được 10 điểm. – Bộ
Tinh Bảo, hôm nay đi xem xiếc ngựa nhé!
- Sao lại xem xiếc ngựa?
- Hôm nay là lễ tình nhân mà! Đúng thật là, chẳng nhẽ em không xem
lịch sao? – Nam Trạch Lễ kích động nói. Cậu ăn mặc như thế này là vì ai
chứ? Còn nữa, cậu lái xe tới là vì ai chứ? Cậu phải năn nỉ ông quản gia
nghiêm khắc suốt nửa ngày mới được mang xe đi như thế này.
- Anh đúng là ấu trĩ, lại còn xem xiếc ngựa nữa chứ. – Bộ Tinh Bảo giận dữ nói.
Mọi người đều nói “gần mực thì đen, gần đèn thì rạng”, Nam Trạch Lễ
cả ngày chơi với bọn hư hỏng nên giờ trông cũng giống như một học sinh
cá biệt? Mặc dù mấy tháng gần đây biểu hiện của cậu khá tốt, thành tích
thi kỳ trước cũng có tiến bộ, cũng không gây chuyện đánh nhau… Nhưng,
nhưng tính cách của cậu vẫn có phần…
- Mặc kệ, em phải đi xem xiếc ngựa với anh! – Nghe những yêu cầu vô lý
của Nam Trạch Lễ, Bộ Tinh Bảo cuối cùng đành từ bỏ ý định thuyết giáo
cậu.
Ánh mặt trời rực rỡ ngập tràn mặt đất, chiếc xe sang trọng như một
cơn sóng màu đỏ rực. Bỗng dưng, một chiếc xe màu đen dừng lại, một đôi
giày nhỏ màu đỏ từ trên xe bước xuống, ngay sau đó là một đôi chân dài,
một chiếc váy kiểu công chúa bằng ren, một chiếc áo ôm sát người màu
trắng, chiếc khăn quàng cổ đáng yêu, mái tóc dài đen nhánh, tóc mái cắt
phẳng, tất cả những điều này đều khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của người con
gái càng thêm nổi bật.
Đôi môi đỏ chót của cô gái thoáng nhếch lên, khuôn mặt được trang
điểm tỉ mỉ, hàng lông mi dài để lại một vệt đen mờ trên khuôn mặt, bàn
tay nhỏ nhắn đan chéo vào nhau. Do dự một lát, cuối cùng cô vẫn bước tới gần, giọng nói ngọt ngào xuyên qua không khí:
- Lễ!
Do Mỹ Cơ rảo nhanh bước chân, đôi giày nhỏ phát ra âm thanh lạnh lẽo trên nền xi măng.
Bàn tay Nam Trạch Lễ đang đặt trên vai Bộ Tinh Bảo bỗng cứng lại, nụ
cười trên khuôn mặt cũng đông cứng, một tiếng “ầm” vang lên trong đầu.
Cậu chầm chậm quay đầu lại, cô gái nhỏ nhắn, xinh đẹp như