
Rất
nhiều thứ có thể lặp lại, lá cây khô héo vẫn có thể xanh lại, những thứ quên
rồi có thể nhớ lại, nhưng người chết rồi không thể sống lại, tuổi thanh xuân
qua rồi thì không thể trở lại lần nữa.
.
Tạ Cát
Niên kể xong câu chuyện, trong quán mì bò chật hẹp chỉ còn chiếc quạt điện vẫn
còn cót két thổi về phía họ. Chu Tiểu Bắc hoàn toàn không phải một người trầm
lặng, nhưng dưới sự dẫn dắt của Cát Niên, cô dường như đã thực sự đắm chìm
trong những năm tháng xưa cũ đó. Những con người ấy, những câu chuyện ấy, những
khuôn mặt sống động rõ mồn một trước mắt, cô hoàn toàn có thể nhắm mắt hình
dung trong đầu từng biến đổi nhỏ trên khuôn mặt người thiếu nữ khi đó… Cô cảm
thấy mọi chuyện không nên kết thúc như vậy, nhưng câu chuyện của Cát Niên thực
sự đã kể xong.
Lúc này
hai người mới nhận ra trời đã tối hẳn, giờ ăn tối đã qua từ lâu, quán mì lúc
nãy còn kín mít người giờ vắng tanh, ngoài bà chủ quán đang ngồi tính tiền dưới
ánh đèn mờ ảo và cô nhân viên bận bịu thu dọn bát đĩa, chỉ còn lại hai người
bọn họ. Trước mặt họ là hai bát mì bò đã lạnh ngắt kết váng mỡ đỏ, Chu Tiểu Bắc
thấy dường như tim mình cũng đang phủ một lớp váng mỡ dày nặng, sau khi nguội
nhìn càng chán ngấy.
“Vu Vũ…
chết như vậy? Cậu cũng vậy mà ngồi tù?” Hồi lâu, Chu Tiểu Bắc mới thốt lên nổi
câu hỏi này, tuy chuyện Cát Niên có tiền án cô đã biết từ lâu, và từ những tình
tiết cô được biết cũng không còn tìm ra khả năng nào khác, nhưng cô vẫn cảm
thấy, chuyện không nên là như vậy, không nên! Hai đứa trẻ cùng nắm tay chạy
nhảy dưới ánh mặt trời, một cô gái và một chàng trai thuần khiết dưới cành hoa
lựu, họ đẹp là thế, lương thiện là thế, thế giới nhỏ của riêng họ không tranh
giành gì với bên ngoài, vì cớ gì quay đầu lại đã rơi vào cảnh kẻ chết trẻ,
người tù đày?
Khóe
miệng Cát Niên phảng phất nét cười, mái tóc ngắn phủ bóng xuống mắt cô, “Tiểu
Bắc, cậu cũng đọc tiểu thuyết kiếm hiệp phải không. Trong tiểu thuyết, tất cả
những nhân vật chính lỡ chân rơi xuống vực đều gặp được cao nhân cứu giúp, hoặc
cơ duyên trùng hợp, học được một chiêu thức võ công tuyệt thế, từ đó thay hình
đổi dạng. Nhưng trong thế giới thực tại, hầu hết người ta đều không có được cái
may mắn ấy, đã rơi xuống, thì thực sự chết rồi.”
Chu
Tiểu Bắc vẫn thẫn thờ, Cát Niên vẫy cô nhân viên lại tính tiền, “Đã nói bữa này
mình mời rồi nhé.”
Trước
nụ cười của cô, Chu Tiểu Bắc thấy từ chối là một việc cực kỳ vô nghĩa, bèn cười
đẩy bát mì sang một bên, nói: “Bà chủ này không đuổi chúng ta, cũng coi như một
người kỳ lạ. Cát Niên, bữa này, coi như là tiễn mình lên đường vậy!”
“Phải
đi thật ư?”
“Đương
nhiên.”
“Vậy ở
đây…”
“Cậu
định nói đến Hàn Thuật phải không?” Chu Tiểu Bắc nhanh chóng hiểu ý. “Giờ tốt
nhất đừng để mình nhìn thấy anh ta, con người đấy còn dám xuất hiện, mình chỉ
hận không thể đấm cho anh ta một cú bay khỏi trái đất luôn.”
Cát
Niên mỉm cười, nghĩ một lúc, nói: “Tiểu Bắc, đó chỉ là anh ấy ở một câu chuyện
khác, vả lại cũng là chuyện đã qua, anh ấy không phải người xấu, cậu…”
“Cậu
đừng nói nữa, mình hiểu ý cậu. Trước khi nghe chuyện của cậu, mình vẫn luôn cho
rằng, giữa cậu và anh ta trước đây nhất định đã có chuyện gì đó, và anh ta hẳn
phải là nam chính trong những câu chuyện của cậu, đáng cười nhất là, hình như
anh ta cũng tự cho là như thế. Sặc! Thực ra anh ta chỉ là người qua đường. Phải
vậy không, Cát Niên, vì thế cậu mới có thể dễ dàng tha thứ cho anh ta như thế.
Mình cũng vậy, mình đối với Hàn Thuật chỉ giống người qua đường, giống như một
gánh hát anh ấy nửa đường rẽ vào, tan rồi thì cứ vậy đi. Tìm người tốt rồi cưới
thôi, haha, cũng như mua vé số vậy, vừa mua đã trúng rồi thì không bị trời đày
mới lạ.” Cô nửa đùa nửa thật xòe lòng bàn tay ra trước mặt Cát Niên, “Tạ đại
sư, xem chỉ tay giùm mình, xem xem nhân duyên mình như thế nào, có phải thật sự
đợi đến lúc nghỉ hưu mới có nổi đêm động phòng ở tuổi 55 không?”
Cát
Niên gập tay Tiểu Bắc lại, “Mệnh càng xem càng bạc.” Cô bật cười,
an ủi. “Tiểu Bắc, cậu nhất định có phúc, lúc nào thật sự buồn không chịu nổi
nữa, chỉ cần nghĩ đến những người kém may mắn hơn cậu là được rồi, ví dụ như
mình đây.”
“Mình
không so sánh nổi với cậu, thật đấy, nếu mình là cậu, không biết đã chết bao
lần rồi.” Những lời Chu Tiểu Bắc nói là thật lòng.
Cát
Niên nói: “Chết nói khó thì không khó, nhưng nói dễ cũng chẳng dễ. Chết không
nổi, vậy chỉ còn cách sống lại.”
Chết
không nổi, thì đành sống lại.
Những
năm trong tù, Cát Niên cũng đã bao lần nhắc đi nhắc lại với mình câu này.
Rời
khỏi quán mì bò, Cát Niên và Chu Tiểu Bắc chia tay ở một ngã rẽ cách đấy không
xa. Cát Niên nhìn theo bóng Tiểu Bắc đổ dài dưới ánh đèn đường, cô gái thường
ngày vui vẻ nhanh nhẹn, chẳng kiêng nể gì, vậy mà cũng có vài phút thê lương
như thế này. Cát Niên biết, có thể mục đích ra đi lần này của Tiểu Bắc không gì
ngoài tìm được một cái kết, nhưng Tiểu Bắc rốt cuộc vẫn là một người khoáng
đạt, rồi sẽ có một ngày cô ấy trở lại, tất cả những gì cô ấy cần chỉ là thời
gian.
Chỉ