
có
thời gian mới là vô địch.
Vậy mà,
Cát Niên năm đó lại không nhận được sự khoan dung của thời gian, chỉ trách mọi
chuyện xảy ra quá đột ngột, Tiểu hòa thượng của cô cứ vậy mà ra đi, để lại cho
cô một khoảng trống mênh mông. Dường như mới chỉ một giây trước đó, anh vẫn còn
dịu dàng nói “Trước nay cậu chưa từng nói đến”, một giây sau biển máu đã lênh
láng trùm lên người anh. Cô không kịp phòng bị gì, giống như nước hụt trên con
đường bằng phẳng, mọi thứ không một dấu tích cứ thế sụp đổ, sụp xuống… cho đến
khi vĩnh viễn không thể phục hồi. Những cơn ác mộng cứ tới, dồn dập nối tiếp,
cô không khóc nổi, cũng chẳng thể hồi tỉnh, bởi vì cô còn chưa kịp tỉnh lại.
Anh đi rồi, chỉ còn mình cô, cũng phải quay về hiện thực này thôi.
Cát
Niên rất ít khi nhắc đến những năm tháng lao tù, ngay cả trong câu chuyện kể
với Chu Tiểu Bắc cô cũng chỉ chọn lọc tình tiết mà kể qua loa. Có rất nhiều
chuyện cô không muốn nhắc lại, là vì không mong có ai hiểu được, cũng giống như
bạn hoàn toàn không nên cố gắng bảo một người khỏe mạnh đi thấu hiểu nỗi tuyệt
vọng cùng cực của một người trên giường bệnh, người khỏe mạnh luôn miệng nói
“Sức khỏe thực sự rất quan trọng”, nhưng thực chất luôn phung phí sức khỏe,
không thể hiểu được nỗi khổ của người bệnh tật.
Ngay cả
Cát Niên cũng hiếm khi nhớ lại quãng thời gian đó, cô chỉ biết một chuyện –
trên đời có hai thứ vĩnh viễn không bao giờ nghịch chuyển, một là sinh mệnh,
hai là tuổi thanh xuân. Rất nhiều thứ có thể lặp lại, lá cây khô héo vẫn có thể
xanh lại, những thứ quên rồi có thể nhớ lại, nhưng người chết rồi không thể
sống lại, tuổi xuân qua rồi vĩnh viễn không thể trở lại lần nữa. Vu Vũ không
còn nữa, tuổi xuân của Tạ Cát Niên cũng đã chết từ mười một năm trước. Giờ được
ra tù, cô chỉ như một người phụ nữ độc thân 29 tuổi bình thường, sống một cuộc
sống bình thường, những cơn sóng gió trong quá khứ, những tháng ngày đằng sau
song sắt dường như không in dấu rõ rệt lên cô. Chỉ có điều, mỗi buổi sớm tỉnh
dậy, nhìn làn da vẫn mịn màng qua tấm gương trong phòng tắm lạnh lẽo, đôi mắt
ấy nói với cô rằng, cô giờ đã không còn là cô gái năm nào nữa.
Có một
câu cách ngôn về cuộc đời thế này: Thượng đế đóng một cánh cửa trước mặt bạn
thì sẽ mở cho bạn một cánh cửa sổ. Lúc còn trong tù, mỗi lần nhớ đến câu nói
này, Cát Niên đều bật cười. Cánh cửa phòng giam đóng im lìm, chỉ hở ra một ô
cửa sắt hình vuông chừng một tấc, đây chẳng phải đang chứng minh tính hài hước
của Thượng đế hay sao?
Trong
tù, những phạm nhân vừa được chuyển đến được gọi là “phạm mới.” Đây là nhóm
người thấp cổ bé họng nhất trong cái thế giới kín mít này, ngoài việc phải trải
qua huấn luyện nhập trại, chịu “giáo dục” từ những phạm nhân cũ, điều khó vượt
qua nhất vẫn là bản thân. Không có ai vốn được tự do mà lại không cảm thấy nỗi
tuyệt vọng như đất trời sụp đổ ấy sau khi vào tù, mình đã không còn là người
bình thường nữa, không còn là một người được tôn trọng nữa, thậm chí, không còn
là một con người nữa. Mười hai con người bị nhét chung vào một phòng giam chật
hẹp, ngày nào cũng là những chỉ tiêu lao động nhiều đến đứt hơi, cuộc sống khó
thấy mặt trời, bạn tù nham hiểm, quản giáo hà khắc… “phạm mới” vừa nhập trại đã
rửa mặt bằng nước mắt, thậm chí không ít người tìm đến cái chết.
Trước
khi gặp Chu Tiểu Bắc trong quán mì bò, Cát Niên ngồi cùng Bình Phượng, một bạn
tù vào cùng đợt với cô. Năm đó, Cát Niên chỉ mới tròn 18 tuổi, là một trong
những phạm nhân trẻ nhất trong nhà tù, nhưng Bình Phượng còn nhỏ hơn cô một tháng,
gầy gò như đứa trẻ 15, 16. Khi ấy, hai người được phân vào cùng một buồng giam,
tối nào Cát Niên cũng nghe thấy tiếng Bình Phượng khóc.
Cát
Niên rất ít khóc, cô chỉ không ngủ được.
Đêm
trong nhà tù tối đen như mực, không có nổi một ánh sáng le lói. Cát Niên ngủ ở
chỗ gần cửa sổ nhất, cũng không nhìn ra chỗ nào là cửa sổ. Cô luôn ngồi hướng
về phía có lẽ là cửa sổ, thẫn thờ đờ đẫn nghe tiếng Bình Phượng nuốt nước mắt.
Thời gian một đêm có lúc trôi rất nhanh, có lúc lại rất chậm, thời gian dường như
chẳng hề có ý nghĩa gì. Do hàng loạt các trình tự tố tụng hình sự phức tạp, đến
khi phán quyết của tòa chính thức ban xuống, Cát Niên đã ngồi tù được gần ba
tuần, tiếp theo, cô vẫn còn ít nhất hơn 1800 đêm phải trải qua như vậy nữa.
Tối hôm
đó, Bình Phượng khóc mệt cũng dần dần chìm vào giấc ngủ, Cát Niên bỗng nghe
thấy từ phía cửa sổ truyền lại tiếng đập cánh nhè nhẹ. Cô biết, đó là tiếng côn
trùng đập cánh. Trong tù có ruồi, có muỗi, có bọ chó, nhưng đều chỉ là những
loài côn trùng nhỏ, những con to hơn một chút khó có thể bay vào. Âm thanh này,
yếu hơn chuồn chuồn, cánh cam… nhưng lại có lực hơn côn trùng, giãy giụa hồi
lâu mà vẫn không tìm được đường ra. Cát Niên không nhìn thấy, nhưng cô nghĩ, đó
có thể là một con bướm. Một con bướm hóa thân từ con sâu bướm vượt qua bao khó
khăn mới thoát khỏi kén, sao không dạo chơi nơi hoa thơm cỏ lạ, mà lại sa vào
góc tối này?
Vu Vũ,
là anh sao?
Lòng
Cát Niên trĩu xuống. Là anh, anh cuốii cùng cũng