
áng sợ
nhất là, trên người người vợ đã đầu ấp tay gối cùng mình ba mươi năm nay, ông
phát hiện ra mình đã dần dần không nổi nữa rồi.
Loại
người như Diệp Bỉnh Văn và Thôi Mẫn Hành, Hàn Thiết Văn đã gặp rất nhiều, ông
xem thường bọn họ, có chút tiền đã tự cho rằng có thể lên trời, nhưng khi xuất
hiện bên cạnh ông lại chỉ như hai con chó cúi mõm. Vậy mà lúc này hai con chó
bợ đỡ nịnh hót ấy lại như đi guốc trong bụng ông, do thám và đáp ứng nỗi sợ
tuổi già của ông. Ông phải tóm lấy thứ gì đó, nếu không sẽ không kịp mất. Thế
là ông khinh bỉ bọn họ nhưng vẫn hưởng thụ những bợ đỡ của bọn họ, làm vậy
khiến ông cảm thấy mình vẫn còn hữu dụng, vẫn còn sức mạnh. Ông bắt đầu nhận số
tiền ấy, không chỉ là của hai người họ, còn cả của người khác, ông thậm chí
không biết mình giữ nhiều tiền thế để làm gì. Khoản tiết kiệm của ông đủ để ông
an nhàn dưỡng lão, vợ ông, con trai, con gái cả đời sống mà không phải lo nghĩ
gì, ông chỉ là cần cảm giác sở hữu đó, thứ sở hữu điên cuồng, ông đang đứng
trước ranh giới quyền lực, còn không sở hữu thì sẽ vĩnh viễn mất đi.
Tiếp đó
rất tự nhiên, hai kẻ họ Diệp và họ Thôi khéo léo hiểu lòng người ý tứ mang đến
một cô gái. Đó là một cô gái điếm bẩn thỉu nhưng vẫn còn trẻ. Một người cả đời
thanh cao như Hàn Thiết Văn bắt cô gái điếm đó mặc quần áo giản dị, tết tóc bím
theo kiểu các cô gái thời ông còn trẻ vẫn thích, khi ông leo lên người ả điếm
đó, ông có thể mặc sức làm những chuyện mình muốn làm, ông cuối cùng cũng cảm thấy
mình đã lại chinh phục được những năm tháng tuổi trẻ đã sớm không còn, thứ
khoái cảm đó ông chưa bao giờ đạt được với vợ hay bất kỳ cô gái cao quý nào
khác ông từng biết. Ông biết việc này vô sỉ và nguy hiểm, nhưng ông mê muội.
Tuy
nhiên có một điều mà người thông minh như ông không nhận ra, đó là, cô gái điếm
đó lại là một đôi với cậu tài xế của ông, thằng nhãi Tạ Vọng Niên mặt mũi thật
thà chất phác chạy tới chạy lui chịu cực chịu mắng, nhưng lại ngấm ngầm bày mưu
sau lưng ông. Tạ Vọng Niên đã móc nối với Bình Phượng, bày mưu dùng máy quay
giấu trong phòng lén quay lại những hình ảnh bẩn thỉu của Hàn Thiết Văn, bọn họ
không định tống tiền Hàn Thiết Văn, không chỉ vì bọn họ không dám, mà còn vì có
một kênh tốt hơn. Ngài Thôi và ngài Diệp trong câu chuyện này đồng ý trả giá
rất cao để mua lại những bức ảnh và đoạn phim ấy, giữ lại chưa biết chừng có
hữu dụng lớn, còn số tiền ấy đủ để cặp tình nhân cao chạy xa bay hưởng thụ một
đoạn đời mới.
Mọi tội
ác dần sinh sôi, manh nha, mọc ra những xúc tu đen tối. Nào ngờ Bình Phượng
trước khi cao chạy biết được cục diện bế tắc Cát Niên gặp phải, cô quyết tâm
phải giúp Cát Niên, vì vậy, cô nghĩ, dù gì những bức ảnh ấy cũng đã chụp rồi,
cô cũng đã căm ghét lẽo dê béo ấy từ lâu, chỉ cần tiện gửi cho Cát Niên một phần
là có thể khiến lão già đó lập tức “ngã ngựa”, từ giờ không còn làm cái cành
vướng ở giữa được nữa.
Cô lén
lút gửi ảnh, bưu phẩm vừa gửi đi bước trước, bước sau Tạ Vọng Niên đã phát hiện
thiếu mất mấy bức ảnh, đó là thứ cậu ta đem bán lấy khoản tiền lớn, cậu ta đã
đợi lâu vậy rồi, chính là để hốt một đống lớn, nếu như bức ảnh truyền ra ngoài,
Hàn Thiết Văn đổ rồi, bọn Thôi Mẫn Hành cũng chẳng phải mấy thằng ngốc, sao còn
nhả tiền ra nữa? Kế hoạch lớn của cậu ta đều bị con đàn bà ngu ngốc Bình Phượng
này hủy hoại. Thế là bọn họ cãi vã đánh lộn trong căn phòng trọ của Bình
Phượng, cậu ta hỏi cô đưa ảnh cho ai, bắt cô đi đòi lại, cô không chịu. Bình
Phượng bừa bãi ngang ngược cậu đã chịu đủ lắm rồi, Tạ Vọng Niên tức đến đỏ mắt.
Đến khi bình tĩnh lại, cậu đã đâm lên người mình yêu ba nhát dao đẫm máu…
Đây là
một câu chuyện hạng ba khiến người ta muốn khóc mà không nổi; nhưng câu chuyện
này gần như đã cuốn hết mọi người bên cạnh Cát Niên vào trong.
Hàn
Thuật gần như đã đập vỡ hết mọi thứ có thể đập vỡ ở nhà bố mẹ. Mẹ anh đau khổ
tuyệt vọng, người anh gọi là bố, cả đời kính trọng thì cúi đầu yên lặng. Anh
chỉ thẳng vào mặt bố mình, gào lên phẫn nộ trong đống đổ nát: “Là ai đã nói với
tôi phải tin trên đời này có chính nghĩa? Là ai đã dạy tôi sống phải làm người
trong sạch? Là ông! Nhưng ông làm tôi còn có thể tin gì nữa? Tôi sống đến ba
mươi tuổi đầu, nửa đời người đều là đuổi theo ông, kết quả ông lại là một lão
khốn không biết sĩ diện!”
Anh lập
tức bị ăn một cái bạt tai, khóe miệng rớm máu, nhưng không đau một chút nào.
Người đánh anh là mẹ.
“Con
muốn mẹ chết không?” Bà Tôn Cẩn Linh đã nói thế với cậu con trai cưng của bà,
“Hàn Thuật, coi như mẹ xin con, hủy mấy tấm ảnh đó đi.”
Bà hận
chồng mình, nhưng bà cũng hận thằng con trai đã không màng hết thảy xé tan tấm
màn tủi hổ ấy.
Hàn
Thuật rời khỏi nhà trong những giọt nước mắt tuôn trào như vỡ đê của mẹ. Anh là
thằng con bất hiếu, thế giới của anh đã sụp đổ, nhưng anh cũng đã khiến thế
giới của mẹ sụp đổ. Nhưng anh không còn cách nào khác, anh nuốt không nổi, chỉ
cần nghĩ đến bộ dạng của người bố anh đã tôn sùng như một vị thần suốt nửa cuộc
đời trong tấm ảnh, anh lại muốn phát điên.
Cũng
trong