
g hết
loại này lại đến loại khác.
Rượu
uống đã được một lúc, Lâm Tĩnh khuyên Hàn Thuật, “Được rồi, đủ rồi là được
rồi.”
Anh như
nói chuyện uống rượu mà lại chẳng phải nói chuyện uống rượu.
Hàn
Thuật nửa tỉnh nửa say bò soài lên quầy bar, ngẩng mặt lên nhìn Lâm Tĩnh.
“Đều là
người nhà cả, khổ sở thế làm gì, mấy năm nữa là ông ấy cũng về hưu rồi, có thế
nào ông ấy vẫn là bố cậu.”
“Ông ta
cũng là tên tội đồ tham ô vô sỉ.”
Lâm
Tĩnh cười, “Kẻ tham ô trên thế giới này nhiều lắm, Hàn Thuật, chúng ta chỉ nên
làm những chuyện trong khả năng của mình.”
Hàn
Thuật đã hiểu, ngay đến Lâm Tĩnh cũng đang thầm nhắc nhở anh, anh đấu không lại
với ông, cầu ông qua còn nhiều hơn đường anh đi, thực ra anh cũng biết mình chỉ
là châu chấu đá voi.
“Anh
tin không? Cũng là ông ấy từ nhỏ đã dạy tôi, tôi vẫn luôn nhớ. Ông ấy nói làm
người phải có thứ đáng để kiên trì, sống một đời mới không oan uổng. Tôi đã
nghĩ mười mấy năm mới thấy lời nói này của ông ấy thật sự có ý nghĩa.”
Lâm
Tĩnh cười lắc đầu, “Nhưng nếu kiên trì mà chẳng có ý nghĩa gì thì sao? Tôi
thích những việc hiểu được hơn.”
Lâm
Tĩnh mãi luôn biết dung hòa hơn anh, đây có lẽ là nguyên nhân tuy Lâm Tĩnh chỉ
hơn anh mấy tuổi nhưng tiền đồ đã xán lạn hơn anh nhiều.
Lấy
ngay chuyện bức ảnh mà nói, trước khi vị trí của bố anh còn chưa lung lay,
những chuyện này ắt hẳn là bí mật cần được chôn sâu, Lâm Tĩnh hiện nay chẳng
qua là một kiểm sát trưởng của một viện kiểm sát khu vực, vậy mà anh cũng biết
chuyện. Anh nhẹ nhàng khuyên nhủ Hàn Thuật, như đang tốt bụng khuyên nhủ một người
bạn đang có khúc mắc với người nhà, nhưng trước một người làm việc gì cũng cẩn
thận chu đáo thế này, Hàn Thuật không đoán nổi người anh đang đại diện rốt cuộc
là ai.
Hàn
Thuật cắn môi một lúc, cuối cùng cúi đầu bật cười. Anh đặt tiền rượu xuống bàn,
cầm áo khoác xiêu vẹo bước ra ngoài.
Ngày
hôm sau, Hàn Thuật chính thức nộp đơn từ chức.
.
Anh
và cô từng có sự tiếp xúc thân mật nhất trên đời, cơ thể giao thoa, hơi thở hòa
làm một, nhưng, anh trước nay lại chưa từng hôn lên môi cô.
.
Từ Viện
Thành phố mới vừa đến nhận chức được một tuần bước ra, Hàn Thuật quay đầu nhìn
tấm quốc huy trang nghiêm và những cây cột chống màu ghi sừng sững nguy nga đầu
bậc thềm cao. Bỗng nhiên anh nhớ đến nữ thần chính nghĩa mà người mẹ nuôi có
thể cả nửa đời còn lại sẽ phải sống trên giường bệnh của anh thường hay nhắc
đến – mắt che, áo choàng trắng, một tay cầm gươm một tay giữ cân công lý, tượng
trưng cho đạo đức, cương trực, lý trí, công bằng, còn quấn một con rắn quanh
gươm, đạp một con chó dưới chân. Rắn và chó lần lượt đại diện cho thù hận và
tình cảm, chính nghĩa chân chính bắt buộc phải vứt bỏ cả hai điều này. Nhưng
làm bao giờ cũng khó hơn nói.
Anh đề
nghị ra đi, cấp trên cũng chẳng kiên trì muốn giữ, những chuyện còn lại chỉ là
vấn đề thủ tục mà thôi. Các đồng nghiệp tuy không hiểu nổi nhưng trong lòng chỉ
e đều nghĩ, với thân phận công tử như anh muốn đi đâu mà không thuận buồm xuôi
gió? Chỉ có Hàn Thuật mới biết, sự thuận buồm cả đời này của anh cũng đồng
nghĩa với chẳng có gì hết. Thứ anh tin tưởng giờ đã tiêu tan, cả đời này hai bố
con liệu còn có thể tha thứ cho nhau hay không không cần hỏi cũng biết, quan
trọng nhất là, anh cũng xác định hành vi điên cuồng đại nghịch bất đạo này của
mình chỉ có thể có một lần, đó dù gì cũng là người bố anh yêu thương từ nhỏ, dù
đã mất đi sự sùng kính những anh sẽ không còn có dũng khí để tái diễn kiểu
“chính nghĩa” ấy một lần nữa.
Đèn xe
gặp chút trục trặc đang vứt bên tiệm 4S (1) để sửa, đó là món đồ lớn duy nhất
Hàn Thuật tự mua bằng tiền của mình, mẹ nuôi viện trợ cho một ít nhưng anh cũng
đã trả lại rồi, anh giờ chẳng còn lại gì nữa. Hàn Thuật dứt khoát đi bộ đến chỗ
Cát Niên ở, không phải là một quãng đường ngắn nhưng vừa hay có thể khiến anh
chậm rãi ngẫm nghĩ một vài chuyện. Đến khi quán chú Tài hiện ra trong tầm mắt
thì trời cũng đã tối, anh xem đồng hồ, đã đi được gần hai tiếng. Nơi góc nhỏ
hẻo lánh này sao mong đến chuyện đèn điện nhấp nháy, trong buổi chiều tối vài
ánh đèn thưa thớt lảo đảo như muốn rơi, càng tỏ ra ấm áp và quý giá, thỉnh
thoảng còn nghe được vài tiếng chó sủa.
(1).
Tiệm 4S: một trung tâm xe kiêm nhiều chức năng như bán hàng, sửa chữa…
Trên
đường đi Hàn Thuật đã xác định rõ ràng, nếu Cát Niên lại hỏi “Anh đến làm gì”,
anh chắc chắn sẽ nói hết sự đáng thương của mình, anh phải nói cho Cát Niên
biết anh thất nghiệp rồi, không còn gì nữa rồi. Đây đều là nói thật.
Nhưng
nếu Cát Niên lại vì thế mà ủ ê, như vậy cũng không được, Hàn Thuật hy vọng Cát
Niên có một chút thương xót mình, nhưng cũng không muốn cô quá thương hại anh.
Thế thì anh tỏ ra bất cần vậy, nói là, thực ra cũng không có gì, đối với một
người đã được đáp ứng đầy đủ từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài năm nhu cầu
quan trọng của Maslow (2) như anh thì đây cũng chỉ là chuyện nhỏ.
(2).
Tháp nhu cầu của Maslow (tiếng Anh: Maslow’s hierachy of needs) được nhà tâm lý
học Abraham Masl