
nay chưa từng có, đó là hạ mình đi thỉnh giáo Đại Nựu, Đại
Nựu lấy bộ mặt kẻ cả trả lời Chu Tiểu Bắc: “Cậu ấy thích cậu, đây là chuyện quá
rõ ràng rồi, ai có mắt cũng đều nhìn ra cả.”
Chu
Tiểu Bắc chưa từng nghĩ đến sẽ thích một người sớm như vậy, càng chưa từng nghĩ
người đó sẽ là Giang Nam, anh em huynh đệ của cô rất nhiều, nhưng trái tim cô
vẫn là một góc chưa có ai bước vào. Cũng chính từ lúc đó, cô bắt đầu âm thầm
quan sát người đó, thật kỳ lạ, gió cát miền Tây Bắc sao lại chẳng khiến mặt anh
trở nên thô ráp chút nào. Cũng hệt như tên anh, Giang Nam mặt mũi ngũ quan đều
rất ôn hòa, là một người Hán đích thực, tóc lại hơi xoăn tự nhiên, tóc mái mềm
mại rủ xuống đôi mắt trong sáng.
Thời
gian đó, bố Chu Tiểu Bắc mua về một cái máy ảnh ngốc nghếch, cô cũng vì thế mà
yêu luôn nhiếp ảnh, cô chụp lại mọi thứ thú vị xung quanh mình. Một buổi chiều
sau hoạt động ngoại khóa, Giang Nam đứng một mình dưới cột rổ, thẫn thờ nhìn về
một nơi khác, không biết đang thừ người ra vì chuyện gì. Mặt anh nhìn nghiêng
có đường nét thật hoàn mỹ, máy ảnh của Chu Tiểu Bắc đã giữ lại được khoảnh khắc
này.
Một
người có thể có vô số các lý do để thích một người khác. Chính trong khoảnh
khắc này trái tim Chu Tiểu Bắc đập thình thịch, cô cũng không nói nổi là vì
sao, nếu như bắt buộc phải chọn một lý do, có lẽ chỉ vì khuôn mặt nhìn nghiêng
của anh trong khoảnh khắc đó.
Giải
bóng rổ nam toàn trường kỳ hai năm lớp Mười một, lớp của Chu Tiểu Bắc nổi tiếng
là một đội mạnh thắng như ngả rạ, thẳng tiến vào chung kết, vì lý do giới tính,
Chu Tiểu Bắc buộc bị giáng chức xuống làm khán giả cùng ngồi bên Đại Nựu hò hét
cổ vũ. Thực lực hai đội tương đương, tỉ số bám đuổi rất sít sao. Mấy giây cuối
cùng, cú ném bóng ba điểm của Giang Nam đã ấn định phần thắng nghiêng về lớp cô
nhưng do tranh giành quyết liệt, anh xảy ra va chạm với một cầu thủ bên đội đối
phương. Tiếng còi chấm dứt trận đấu vừa dứt, hai đội tranh giành chức quán quân
đến đỏ cả mắt được vụ xô xát kia châm ngòi nhanh chóng xông vào đánh lẫn nhau,
trên sân vô cùng hỗn loạn.
“Sặc,
cậu nói xem cậu ta trước giờ chưa từng thích đánh nhau, sao lại cứ đi gây ra
lắm chuyện thế chứ?” Chu Tiểu Bắc nói với Đại Nựu. Cô nhìn Giang Nam bị hơn ba
tên con trai ép ngã xuống đất, không chịu nổi nữa bèn gạt phăng mấy người trước
mặt xông lên “chiến trường”, chạy thẳng đến chỗ Giang Nam, vừa đẩy vừa chửi mấy
tên huých anh, kéo anh dậy khỏi đất.
Đến đây
trọng tài và các giáo viên cũng đã xuất hiện, Chu Tiểu Bắc che cho Giang Nam,
mắt hằm hằm nhìn về đối phương. Ở trường quan hệ của Chu Tiểu Bắc cực kỳ tốt,
lại đều là dân chơi bóng với nhau, mấy tên con trai bên đội kia cô đều quen cả,
một trong số đó thậm chí còn là bạn thân của cô, bọn họ sẽ không động thủ với
Chu Tiểu Bắc. Lúc đó, ngay đến Đại Nựu cũng gần như cho rằng cao thủ “khí tông”
như Chu Tiểu Bắc sẽ “phát công” cho đối phương vài đạp. Chu Tiểu Bắc không làm
vậy, tính khí ngang bướng, hung hãn của cô không sao phát tiết nổi dưới cái
nhìn của Giang Nam. Trên thực tế, cô đã bắt đầu hối hận đến mức chỉ muốn cho
mình mấy cái tát, lần đầu quen nhau sao cô lại phải đạp cửa phòng thay đồ mà
không thể dùng một phương thức romantic hơn nhẹ nhàng xuất hiện trước mặt anh
cơ chứ. Dù là kiểu đụng vào nhau rồi đầu đập đầu cúi xuống nhặt sách giống tiểu
thuyết của Quỳnh Dao cô cũng có thể tiếp nhận.
Cô kiểm
tra vết thương trên người Giang Nam, thậm chí đến một câu gào phẫn nộ “Thua rồi
đánh người, còn là đàn ông con trai nữa không?!” đã được đối phương dự liệu
trước cũng không thốt thành lời, cô chỉ kiềm chế nói: “Đừng đánh nữa được
không?” rồi kéo Giang Nam ra khỏi sân bóng.
Cô nói
đừng đánh nữa, thật sự cũng không còn ai đánh tiếp. Không phải vì một câu nói
của Chu Tiểu Bắc có sức kinh động nhường nào mà vì mấy người hiểu cô đều đang
bận mắt tròn mắt dẹt trước biểu hiện của Chu Tiểu Bắc, nào còn màng đến đánh
đấm nữa.
Đại Nựu
chứng kiến hết những cảnh kịch tính này, cuối cùng đã đưa ra một bình luận thêm
nếm sinh động khiến Chu Tiểu Bắc suýt hộc máu, cô nói: “Coi như mình đã hiểu,
Chu Tiểu Bắc ơi là Chu Tiểu Bắc, hóa ra đằng sau vẻ ngoài hung hãn của cậu còn
ẩn giấu một trái tim thiếu nữ dịu dàng.”
Lời của
Đại Nựu tuy khiến Chu Tiểu Bắc hận chỉ muốn bóp chết cô rồi tự sát nhưng lại
chẳng sai chút nào, “trái tim thiếu nữ dịu dàng” của Chu Tiểu Bắc khiến cô
không có cách nào hung hăng trước mặt Giang Nam.
Lúc đó
cô cũng thấm thía nhận ra, mình thật sự đã thích Giang Nam rồi.
Hôm đó,
ngày hè nóng nực dường như được thổi cơn gió xuân. Chu Tiểu Bắc cùng Giang Nam
rời khỏi đám đông, đến một nơi tách biệt. Người bình thường mồm mép tép nhảy
như cô bỗng nhiên chẳng nói được câu nào, cả người mềm nhũn, chẳng còn chút sức
lực. Rất lâu sau đó, cô mới nhìn người con trai có vết thương trên mặt trách
móc: “Cậu ấy, đúng là vô dụng.”
Cuộc ẩu
đả được kịp thời khống chế trước khi diễn biến nghiêm trọng nên giáo viên cũng
chỉ coi đó như cuộc xung đột nhỏ giữa mấy nam sinh trên sân bóng, giáo h