watch sexy videos at nza-vids!
Cho Em Gần Anh Thêm Chút Nữa

Cho Em Gần Anh Thêm Chút Nữa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321831

Bình chọn: 10.00/10/183 lượt.

Nếu em gặp anh sớm hơn và nhận ra em

yêu anh nhiều hơn một cách sớm nhất thì anh... có yêu em không?

Chẳng bao giờ tôi hạnh phúc! Chưa bao

giờ tôi hạnh phúc! Những thứ hạnh phúc và niềm vui trong tôi không phải chỉ là

ngắn ngủi mà nó còn là giả dối và ảo tưởng vô cùng...

Khi tôi mua một cái áo, tôi thấy nó

đẹp và thật hợp với mình... Tôi bỏ tất cả số tiền còn lại trong túi ra để mua

nó, dù biết rằng nó thật đắt với cái giá cắt cổ như vậy... Nhưng... tôi vẫn mua...

Sự lựa chọn sai lầm, vì tôi chỉ mua về để cầm chứ không bao giờ mặc... Chỉ để

ngắm chứ chẳng phải để dùng... Số tiền mất đi lãng phí còn tôi chẳng có được

cái gì, ngoài sự đáp ứng nhu cầu nhìn ngắm trong thoáng chốc...

Tình yêu của tôi cũng vậy... Chúng

tôi yêu nhau cứ như cách tôi mua đồ, anh chọn tôi và tôi chọn anh – một tình

yêu mong manh chỉ đơn thuần phục vụ cho việc làm cảnh... Cái giới hạn yêu đương

mong manh gắn kết bởi trách nhiệm của kẻ mua và món đồ người đó có... Sẽ đi đến

đâu? Sẽ đi đến đâu? Sẽ đi đến đâu?

...

Nhiều khi, tôi cảm giác như mình là

một thứ công cụ tình dục, phục vụ nhu cầu tối thiểu của giống đàn ông trong

người yêu tôi...

Một tuần chúng tôi gặp nhau hai

lần... ở trên giường...

Khi tôi buồn, khi tôi khóc, khi tôi

ốm, khi tôi mệt mỏi... Anh chỉ dừng lại sự quan tâm ở mức độ... nhắn tin...

Ví dụ nếu tôi nói: "Anh à, em

mệt quá! Nhớ anh lắm!"... Anh sẽ nhắn lại đại để và chung chung như thế

này: "Khổ thân vợ yêu thế, vợ yêu mệt thì về nhà nghỉ đi."

Cái tôi cần, không phải là sự "khổ

thân" và một vài câu nói, tôi cần "sự xuất hiện"... thì câu trả

lời lại luôn là: "Anh bận"... hoặc "không được, em buồn cười

nhỉ?"

Lần nào gặp nhau cũng chỉ để làm tình...

Như một tướng quân... Anh lâm trận và rút lui mau lẹ...

Nhưng tình yêu có phải lúc nào cũng

chỉ toàn là tình dục đâu? Nó cần sự quan tâm và ủ ấp khi mùa đông, hơi gió mát

khi mùa hè... Tình yêu là chiếc khăn tay lau nước mắt đầm đìa... Là chìa khóa mở

nhanh những cánh cửa đóng khép... là phép mầu xóa tan mọi niềm đau và xua đi

mau mệt nhọc... Tình yêu là khi tôi khóc... là khi tôi mệt nhọc... hình ảnh anh

len lỏi trong trí óc, và bàn tay anh bên cạnh xóa tan mọi nhớ mong...

Liệu cứ như thế này... Lúc nào tôi sẽ

ra đi...

Chúng tôi yêu nhau vì cái gì? Hay chỉ

là bên nhau vì đã quá quen cái cảm giác có nhau bên cạnh? Tôi còn trẻ và tôi

muốn sống vui vẻ... không phải ủ dột một cách ngu dốt thế này...

Nhưng mặc cho tôi vùng vẫy trong mớ

suy nghĩ ấy... cuộc sống tôi vẫn ngày từng ngày trôi đi y như vậy...

...

Tháng tư thời tiết chuyển mùa, Hà Nội

lúc nóng như lửa, lúc mưa lạnh và gió đập mạnh đến tím người...

Tháng tư Hà Nội chuyển mùa và tôi

chuyển đổi...

Tôi ghét cái cảm giác tôi một mình

nếu kéo còn người yêu tôi cứ ù lì chỉ biết nghĩ đến bản thân mà không hề biết

ân cần vun vén cho chúng tôi... Tôi biết những điểm đến của anh hàng đêm là đâu...

Bạn bè anh là ai... Họ và những nơi ấy xa rời tôi... xa rời cuộc đời tôi vẫn

sống... một thế giới hoang mang mênh mông... không chỗ chứa dành cho tôi bé nhỏ...

Tôi sợ hãi co mình lại dù đã cố hòa nhập mình trong thế giới đó...

Liệu rằng những con đường vắng lúc

bảnh sáng và nửa đêm... những đoàn đua về khuya tiếng xe rên lên rú rít...

những âm thanh va đập của pub quay cuồng... có kéo tôi nổi vào luồng xoáy ấy...

Anh đi đêm, anh ngủ ngày... Anh yêu

tôi đấy nhưng anh còn mấy người yêu khác nữa... để cặp kè... mảy may tôi chấp

nhận thôi... vì anh còn trẻ và anh cần chơi...

Anh nói vậy...

Tôi thở dài và tôi mặc kệ anh...

Như một con đĩ có bảo hành và đã qua

kiểm dịch... Anh cần thì anh gọi... Anh gọi và tôi đến... Chỉ thế thôi! Sống

đơn giản như đời không phức tạp, nghĩ đơn giản để chấp nhận mọi việc một cách

giản đơn...

Có khác đĩ là mấy đâu?

...

Vậy tại sao tôi nói rằng tôi chuyển

đổi... bởi tôi đã nảy sinh cái ham muốn phản kháng và chống chọi lại cái cuộc

sống bình lặng mà sóng gió hiện tại... vẫn âm thầm chấp nhận anh, nhưng làn

sóng ngầm trong tim đang dìm tôi thoi thóp...

Tôi không gò bó nữa, không thể gò bó

cho một người không hết lòng vì tôi...

Bước ra ngoài thế giới và ngắm nhìn

những người đàn ông tuyệt vời đi nào... đó là tiếng nói nôn nao đang gào lên

cồn cào trong suy nghĩ của tôi... Dù sao... tôi cũng chỉ mới hai mươi thôi...

...

Ừ, chỉ mới hai mươi thôi, hai mươi mà

đã yêu anh được hơn một năm rồi, cuộc đời như vậy là vẫn còn ngắn, những đối

với sự gắn bó xác thịt thì như vậy là quá nhiều rồi đấy, nhất là khi nó tẻ nhạt

và không mấy tình cảm như thế này...

Tôi giơ bàn ra vẫy taxi, tôi muốn tự

đi về, hôm nay, tôi không gọi anh đón nữa, cũng chán cái cảnh ngồi chờ anh rồi

rốt cục vẫn phải lết xác ra bến xe bus và... ngồi chờ tiếp...

Taxi... Taxi... có đắt một tí nhưng

nhanh chóng và không phải mong ngóng...

Anh ư? Là xe bus, chen chúc! Đông đúc

và bắt tôi chờ đợi... Trên xe bus có nhiều người, nó đi chậm và đỗ bến ở nhiều

nơi, họ trả một số tiền nhỏ, để đi một quãng đường dài, và dừng lại ở các bến

đỗ, để đón khách mới... Anh cũng vậy,