
gọi…Tưởng anh ăn đồ Hàn Quốc no
ễnh bụng rồi!”
Tôi bật cười, kéo kéo Diệp Tử vào lòng, thủ thỉ: “Thôi mà, có chút xíu đã
bỏ đi thế, em chạy đi đâu được nào? Vừa định gọi cho em đấy chứ! Em đã
ăn gì chưa? Anh mang cơm về cho em đấy. Thôi, bé ngoan, đừng tức giận
nữa, nghìn lỗi vạn lỗi đều là lỗi của anh, anh nhận anh không tốt, anh
sai rồi, anh có tội!”
Diệp Tử “khì khì” cười rồi, nói: “Khỏi, đáng ghét! Ngồi xuống, em có việc muốn nói với anh.”
Diệp Tử châm một điếu thuốc, thông báo: “Tối nay em vừa gọi cho Thanh
Thanh, hẹn cô ấy chiều mai đi máy bay xuống dưới Thượng Hải chơi. Em đã
từng nói muốn đi đâu đó cho tĩnh tâm, đây là dịp thích hợp để đi đôi ba
ngày, em gửi 35 cho Tiểu Vân trông rồi, để ở nhà anh đi làm không biết
mấy giờ về, con trai em chết đói thì làm sao? Anh thấy thế nào?”
“Không phải vì giận anh nên đi Thượng Hải đấy chứ em yêu?”
“Ban đầu là thế đấy, nhưng bây giờ…Trông thấy anh muốn giận cũng không được! Nhưng em đã hẹn với Thanh Thanh rồi, sẽ không thay đổi nữa. Lại
nói công việc của anh mới bắt đầu, để tâm vào công việc chẳng hại ai.”
“Em sẽ ở đâu?”
“Ở với Thanh Thanh, KK có một căn hộ, yên tâm đi, em đi Thượng Hải chơi, không có chuyện gì khác đâu…Đa nghi!”
“Đâu có đâu có đâu có, anh chẳng nghĩ gì thật…Tự em nghĩ vòng vo…Ha
ha, thôi em đã quyết, đừng chơi điên quá không biết đường về đấy nhé!”
“Anh không tốt với em em không về thật!”
”Thế thì không được! Cung phụng em còn chưa ăn ai! Nhưng chiều mai chắc anh không tiễn em được…”
“Em biết, anh phải đi làm mà anh yêu, vả lại cũng không có xe….Không
cần tiễn đâu, em gọi taxi là được rồi, em cũng không còn là trẻ con. Anh ở nhà phải tự biết chăm sóc mình, tan làm xong nhớ đi ăn chút gì đó,
không thì về nhà bố mẹ ăn, nghe rõ chưa?”
“Vợ anh thật tuyệt…”
"Gì, ai là vợ anh chứ? Lấy em về anh có ân hận không?”
“Không ân hận…Hôn cái nào….”
“Au ui, cẩn thận tàn thuốc! Ghét…” Diệp Tử đi rồi, tôi dứt khoát dồn tâm sức cuốn vào công việc, đôi lúc rất muộn mới trở về nhà.
Khi đã thạo việc, tôi lập công trạng như vũ bão, nhiều lần họp trong
ban tôi được nêu tên biểu dương, giám đốc Vương bắt đầu để ý đến tôi.
Tối nào tôi cũng gọi điện cho Diệp Tử, nghe em khoe đi chơi ở Thượng
Hải rất vui, Thanh Thanh ngày nào cũng kè kè ở bên, đi mua sắm này đi
nhảy disco này, chơi bời say sưa.
Đôi lúc chúng tôi cũng rả rích đôi lời tình cảm, mỗi lần như thế tôi lại nhớ em cồn cào.
Một hôm tôi bận làm đến hơn 7 giờ tối, lúc ra mới để ý mọi người ở
công ty về gần hết rồi, tôi mông lung suy nghĩ không biết đi đâu ăn gì.
Cửa thang máy đang đóng, bỗng nghe thấy một giọng nói lảnh lót vang lên: “Xin đợi cho một chút được không?”
Tiêu Lâm vừa đụng mặt tôi đã chúm chím má lúm đồng tiền, chào: “Ô, sao anh cũng về muộn thế?”
“Ừ, phải làm gấp một báo biểu.”
“Không phải vội về ăn cơm chị dâu nấu à?”
"À…. không, cô ấy đi Thượng Hải rồi, nên…”
“Thảo nào! Thấy anh mấy hôm nay về muộn lắm, hóa ra là chị dâu đi Thượng Hải, không có ai nấu cơm rồi?”
“Đừng gọi chị dâu chị dâu làm gì, nghe cứ kỳ cục thế nào ấy….”
“Ôi, thế thì cùng đi ăn nhé! Em ở có mỗi mình, về nhà cũng chẳng có ai nấu.”
Tôi hồn nhiên gật đầu.
Chúng tôi đi ăn ở một tiệm ăn gia đình dưới cơ quan.
Trời đã vào tháng tư, Tiêu Lâm khoác trên mình bộ vest công sở màu tím nhạt, cổ áo ghim một chiếc cài áo hình hoa lan nhỏ xíu, bộ đồ cắt may
vừa vặn, tôn thêm dáng người cô trông rất bắt mắt, nét đẹp yếu ớt toát
lên trong sự giản đơn.
Hoàn cảnh gia đình Tiêu Lâm cũng
khá, bố mẹ ở quê nhà đều là những nhân vật có máu mặt, trên còn có một
người anh. Tiêu Lâm từ nhỏ lớn lên ở Phúc Oa, từ lúc cô tự thi lên Bắc
Kinh, gia đình có ý định chờ cô tốt nghiệp xong sẽ gửi đi đào tạo chuyên sâu ở Mỹ.
Đằng nào cũng đi du học, nên khỏi phải phí hoài
tình cảm, đó là lý do vì sao cả thời gian học đại học Tiêu Lâu không hề
có bạn trai. Đương nhiên cũng không loại trừ lý do tính tình đại tiểu
thư làm cao của cô, lựa đi lựa lại cũng chẳng ưng ai.
Nhưng vừa tốt nghiệp xong, vì nhiều nguyên nhân không làm được visa, trong
những ngày đợi chờ có được visa Tiêu Lâm đành vào làm tại công ty Vân
Hải, cũng vì muốn trước khi rời tổ quốc, có thể đối diện cọ sát với xã
hội, tích lũy chút ít kinh nghiệm.
“Nhưng,” Tiêu Lâm cuối cùng nói: “Nếu tìm được người em yêu ở Bắc Kinh, thì em sẽ không đi bất kỳ đâu nữa.”
Khi nói những lời này cô đăm đăm nhìn tôi trìu mến, tôi chắc đây chính là cái mà người xưa thường gọi “thu ba” đây mà (làn thu thủy chỉ mắt
long lanh của người con gái đẹp)
Tôi giả vờ mắc nghẹn, ho
ra sặc sụa, Tiêu Lâm vội vàng đưa tôi một tờ giấy ăn, tôi lập tức dứt
ho, tôi sợ không thì cô ta lại đứng dậy qua xoa lưng cho tôi.
Ăn xong, Tiêu Lâm ra chừng chưa thỏa nguyện, cô đề nghị: “Chúng mình đi xem phim đi!”
“Hả? Cái gì? Phim thì có gì hay mà xem?”
“Đi nhé, được không? Coi như em xin anh, từ lúc tốt nghiệp đại học đến giờ em chưa đi xem phim lần nào! Hôm nay có phim mới, Giác quan thứ sáu có Bruce Willis đóng, mọi người nói phim hay lắm, kiể