
sườn tôi.
”CHỒNG ơi!” Em gọi lớn, đi một chuyến xong hay thật, trở về đã biết dùng từ
nào, phải hiểu đây là lần đầu tiên em sử dụng đại từ này với tôi!
Diệp Tử ha ha cười sung sướng, đu tay lên cổ tôi, hôn chùn chụt lên mặt tôi.
”VỢ à!” Tôi xúc động đáp lời
Lại là một bàn đầy thức ăn ngon, lại nhìn thấy chai rượu vang chỉ có 4 độ, ha ha, lần này không biết có làm đổ rượu nữa không?
Diệp Tử lôi từ trong va li du lịch ra một đống quà tặng tôi: Nước hoa Gucci for men, thắt lưng da Versace, áo sơ mi Dior.
Một lô đồ hiệu.
Tôi định chê sao mua đồ đắt thế thật xa xỉ, có dùng cả tháng tiền lương của tôi cũng không đủ, nhưng thoáng thấy gương mặt đầy vẻ hớn hở của Diệp
Tử, lời nghẹn lại trong cổ.
Chỉ cảm thấy có một áp lực. Đôi lúc tôi thật sự cảm thấy thời gian trôi đi thật chậm chạp, ví như những ngày Diệp Tử về quê ăn
tết; đôi lúc thì lại quá nhanh, ví như bây giờ, cuộc sống không có gì
thay đổi, tôi đi qua nó như một thói quen.
Tiêu Lâm vẫn gửi y nguyên đến tôi ánh mắt trong như làn nước mùa thu, không
còn cách nào khác được tôi đành đi ăn cùng hay nói chuyện gì đó (đương
nhiên trong lúc Diệp Tử đánh bài), ngày nào cô cũng ăn vận hài hòa sang
trọng, tóc uốn những lọn xoăn ngoan hiền như một em bé, mọi người trong
công ty đều nói Tiêu Lâm càng ngày càng xinh đẹp và quyến rũ.
Có hai lần tôi hỏi cô về việc du học, cô trả lời qua loa: “Đang tiến hành, đang tiến hành…”
Có lẽ tôi không nên từ chối Tiêu Lâm một cách lộ liễu? Nhưng con gái nhà
người ta còn chưa mở mồm nói thích tôi, tôi thì như mọi việc đã rồi,
không khéo lại làm người khác nghĩ rằng tôi đang tưởng bở…
Cùng lúc, công việc rất thuận buồm xuôi gió, được nửa năm tôi đã lên chức
quản lý tiêu thụ máy fax và máy photocopy khu vực Bắc Kinh, với tôi đây
là việc tất yếu, vì mọi thành tích phản ánh đúng năng lực của tôi.
Giám đốc Vương tìm tôi bàn chuyện, hy vọng tôi tích cực hơn nữa, ông vỗ vỗ lên vai tôi dặn: “Còn trẻ, chàng trai, có tiền đồ!”
Lương hàng tháng của tôi dao động từ sáu nghìn đến sáu nghìn rưỡi tệ, lần nào lĩnh lương xong tôi cũng giao cả cho Diệp Tử, Diệp Tử khăng khăng không nhận, sau này dùng tên tôi lập một sổ tiết kiệm, mật mã thế nào tôi
không biết.
Diệp Tử không bao giờ đổi số điện thoại, em nói không thích đổi đi đổi lại,
làm người trong lúc có điều kiện đầy đủ vẫn nên một lòng nhất quán.
Hễ đàn ông gọi đến, Diệp Tử đa số chỉ nói đôi câu rồi dập máy, có cuộc
thậm chí còn không nói gì, nhưng có lúc lại trêu ghẹo đầu máy bên kia
vài câu, cứ nghe được tôi đều không vui vẻ.
Nhưng tôi chưa hề nói gì em, tôi nghĩ nên cho em thời gian giải quyết những
việc này. Và Diệp Tử, chưa bao giờ giải thích, em chỉ nhìn sâu vào mắt
tôi, châm một hương thuốc.
Diệp Tử tiếp tục đánh bài, đốt thuốc ngày một nhiều hơn.
Tôi không biết phải khuyên em thế nào, bảo em đi học, em liền nói đã có văn bằng, sau này đủ dùng cơm cháo; bảo em đi tìm một công việc nghiêm
chỉnh, em cúi ngay đầu xuống nghĩ ngợi, kết thúc nói lương tháng không
đủ mua một một đôi giầy à. Bảo em mở hàng quán gì đó, em bảo thời buổi
này cái gì cũng khó khăn, sau có cơ hội hẵng hay.
Chẳng phải thừa ra thời gian chỉ còn biết chơi bài?
Một ngày cuối tuần tôi và Diệp Tử cùng đến nhà Tiểu Vân.
Tuyết Nhi đến sớm hơn chúng tôi, hôm ấy cô mặc chiếc áo sơ mi rộng thùng
thình, một chiếc quần bò dài bảy phân, tràn trề sức thanh xuân dào dạt.
Vừa vào cửa chúng tôi bắt gặp ngay Viên Uy và Tuyết Nhi đang ngồi ba hoa,
chẳng biết họ nói gì, mặt mày đang hơn hớn, Tuyết Nhi tháo giầy dưới
chân ném, ném trúng lưng Viên Uy.
Diệp Tử cười cười can: “Làm gì thế? Lại trêu ghẹo em gái tôi hả? Cậu lắm mồm lắm miệng! Tiểu Vân ơi, không quản lý chồng à!”
Tiểu Vân lười biếng trở dậy từ chiếc sa-lông, đáp: “Quản lý, quản lý cái đầu…,Tuyết Nhi ném chết hắn mới đáng đấy!”
Viên Uy chạy ra ôm lấy vai vợ: “Thế à? Bà xã, em nhẫn tâm thấy anh đau thế
à, muốn ở góa phải không em? Anh mà chết thật em chẳng khóc ròng?”
***
Đang cười có tiếng chuông cửa.
Ức Đình vừa vào nhà đã làm mọi người khiếp đảm, tóc cô buộc qua quít rối
bời, mắt trái mọng lên thành một bọng xanh lè, tròng mắt chi chít những
vằn máu, trên trán hình như còn bị sưng một cục.
Cô gái này không hề để ý đến bộ dạng của mình, trời tối rồi có cần phải
đeo thêm cặp kính đen to xụ không? Định dọa trẻ con hay sao, may mà
người cô đẹp, khiến người ta nhớ ngay đến câu: dáng người ma quỷ, gương
mặt ma quỷ.
Mọi người đều tò mò nhìn Ức Đình.
“Đẹp mặt chưa?” Ức Đình trề môi tự giễu cợt, coi như một lời chào, “Nhanh
nhanh, mạt chược đâu, sắp ra đi!” Vừa nói vừa ngồi thụp xuống ghế, rút
ra một điếu thuốc, châm lửa, rít vào một hơi dài.
“Chị ơi sao thế? Chị vừa đi Thái về mà? Làm gì mà để bọn Thái Lan quái ác biến chị ra nông nỗi này?” Tiểu Vân hỏi.
Ức Đình sắp quân bài đáp: “Nói ra thì dài…”
“Lão mặt trắng” nhà Ức Đình tên là Cao Thiền, năm nay 29 tuổi, cùng bạn bè mở một công ty Du lịch, làm ăn cũng khá.
Phải nói, ngay từ đầu Cao Thiền hoàn toàn bị Ức Đình mê hoặc. Gã từng
tiêu