
Hôm ấy Diệp Tử bắt gặp Tiêu
Lâm Tiêu Lâm đang đứng ở bàn làm việc của tôi líu ríu nói chuyện, hai má lúm đồng tiền lúc ẩn lúc hiện.
Vừa nhìn thấy Tiêu Lâm,
Diệp Tử bất giác nhíu mày, đôi khi trực giác của người phụ nữ là điều
không cách nào lý giải. Hai người đàn bà nhìn nhau hồi lâu với ánh mắt
thấu dõi, mãi sau gần như đồng thời bắt tay nhau, niềm nở chào hỏi.
Trên đường về nhà Diệp Tử chỉ nói một câu: “Cô bạn đồng nghiệp của anh…tên Tiêu Lâm ấy…hay nhỉ.”
Từ đó trở đi Diệp Tử thường xuyên vô cớ nổi cáu, lúc thì trút lên Ức
Đình, nhưng hầu như là trút lên tôi, tôi hiểu rằng em đang ở giai đoạn
có tâm lý suy tính thiệt hơn.
Tôi chỉ muốn nói em hay: Bé
bỏng của anh, tự tin lên, bất kỳ người nào cũng không thể là vật cản
giữa tình yêu của chúng mình.
Đúng thời gian này chúng tôi mất 35
Tôi dắt 35 xuống nhà đi dạo, vừa hay một khách hàng quan trọng gọi
điện tới, tiếp cú điện thoại đường dài hơn 20 phút xong, tôi không thấy
35 đâu nữa.
Diệp Tử hay tin nổi giận quát tháo, thực lòng
không còn đủ kiên nhẫn tôi cãi lại, đây là lần cãi vã đầu tiên của chúng tôi, trước đó dù Diệp Tử nói gì tôi cũng không bao giờ phản bác.
Ức Đình ngồi chồm hỗm xem cuộc “hỗn chiến” và bĩu môi…cười, tay kẹp một điếu thuốc.
”Cười? Có cái chó gì để cô cười?” Tôi uất óc chẳng biết làm sao lại
chui vào bếp, cầm lấy một con dao thái thịt lao ra ngoài. Chính tôi cũng không rõ mình thật sự muốn đâm nát cái gì, tôi chỉ muốn cầm con dao,
chưa xác định cụ thể làm gì tiếp đó. Khi đang nổi nổi giận con người ta
thường có những hành động quá khích và không đáng thuyết phục.
Ức Đình “ối ối” hét ầm lên, lao ra giật lấy con dao trong tay tôi, tôi thở phào trong bụng, dao đưa cho cô đấy.
Từ đó con dao ấy hoàn toàn mất dạng, tôi bồn chồn hoài nghi trong dạ không hiểu có phải Diệp Tử đã nuốt con dao ấy vào bụng.
Ức Đình bị đứt tay máu tươi chảy ra, Diệp Tử quay mặt về cửa sổ châm một điếu thuốc, tôi trở người bỏ đi.
Đêm đen đặc kéo về, gió hiu hiu thổi qua mặt. Tôi lảo đảo lê bước,
đoán hỏi số phận của tình yêu mình dưới bóng trăng sóng sánh như nước.
NẾU TÔI TỪ BỎ, TÔI SẼ CÀNG ĐAU KHỔ.
NẾU tôi tiếp tục, tôi sẽ phải trĩu vai gánh những đau khổ chưa thể biết trước.
Ở bên Diệp Tử như một màn ảnh kéo màn lại hạ màn, những tiểu cảnh xối òa trong đầu tôi.
"CHO EM MỘT ĐIẾU THUỐC”, đó là câu đầu tiên em nói với tôi.
Tôi yêu em, tôi biết, từ lần đầu tiên nhìn em tôi đã biết, cả cuộc đời, tôi không thể bỏ chạy.
Diệp Tử à Diệp Tử, lẽ nào em không sống như một người bình thường được sao?
Trái tim Diệp Tử luôn luôn bấp bênh, em làm thủng rách tình yêu của
mình, tôi biết em đã từng chịu nhiều thương tổn, tôi cũng biết em không
dễ dàng tin một thằng đàn ông, cô gái quá đẹp ấy chất đầy trong mình đau đớn và yếu nhược.
“Thối thây như em làm sao xứng được với
anh?” Em đã từng nói như thế với tôi. Đã bao nhiêu lời hứa hẹn không bao giờ được thực hiện neo kéo trong lòng em? Trước khi bước vào một cánh
cửa mới, em phải sắp sẵn cho mình đường lùi, em là một chú chim tự giam
mình trong lồng sắt, vì sợ bị làm đau mà tuyệt giao với khung trời xanh
thẳm.
Cuối cùng tôi đã đứng trước cửa nhà Diệp Tử, ôm trên tay một bó hồng vàng kiêu sa rực rỡ.
Diệp Tử mở cửa, phút chốc, nước mắt rơi, như những viên ngọc trai lăn dài xuống hai má.
Tôi kéo em ôm chặt vào lòng, tôi nói: “ANH YÊU EM, CỦA ANH, XIN HÃY TIN ANH”
Phải, hãy tin anh, Diệp Tử, ANH YÊU EM, nếu mình cùng tin, trái đất hóa - hình - tròn - vẹn... Trương Bác sắp kết hôn, tôi
nhận được tấm thiệp đỏ chót trước đợt Quốc khánh. Diệp Tử vốn không muốn đi, nhưng tôi nằng nặc thuyết phục rằng nếu em muốn mọi người công nhận mối quan hệ của chúng mình, ta phải bắt đầu từ thằng Trương Bác.
“Anh nghĩ kỹ chưa? Nhỡ có người biết em thì sao?”
“Thì đã sao, anh không sợ, sớm muộn gì em cũng là người của anh.” Tôi nói kiên quyết.
Diệp Tử dí tay lên trán tôi, rồi khẽ khàng rúc vào lòng tôi.
Tôi dặn Diệp Tử rút 2000 tệ trong ngân hàng, nhà không có giấy đỏ, lý ra phải bọc vào đàng hoàng.
Tôi mặc bộ com-lê sẫm mầu hơi có vằn hoa mà mình ưng thích nhất, Diệp
Tử vận một bộ đồ xanh nhạt, người đẹp luôn là người đẹp, mặc cái gì lên
người nhìn cũng thấy bổ mắt.
Chúng tôi đến quá sớm, chưa
tới 11 giờ, đừng nói cô dâu chú rể, phòng tiệc còn chưa có ai, tôi đưa
Diệp Tử đến tầng dưới có chỗ nghỉ, đành ngồi ở đó đợi.
Diệp Tử gối lên chân tôi, em có thói quen dậy muộn, hôm nay phải đến sớm làm khó cho em.
Chúng tôi rúc rích tán gẫu, Diệp Tử hỏi: “Này, chồng ơi, sao túi áo
anh có cái gì như bị dính giấy? Về nhà đưa em gỡ hết ra.” Dứt lời thò
tay ngay vào túi, dòm vào bên trong.
“Cái gì đây?” Em lầu bầu một câu, rút tay ra, giữa hai ngón tay là 2 tờ giấy nhỏ.
Tôi mở mắt ra xem, thấy quen quen, có vẻ giống vé xem phim.
VÉ XEM PHIM?
VÉ XEM PHIM! Cha mẹ ơi! Hai tờ vé xem phim hôm ấy!!!
Không đợi tôi giật lại, Diệp Tử đã mở tờ giấy ra, tôi để hai vé xem
phim trong túi gần nửa năm nay, nhưng bộ com-lê này tôi rất ít khi mang
ra mặc, lại qua một mùa hạ, vì thế