
bừng, tiếng người huyên náo, người dẫn chương
trình xúc động tuyên bố: “Thiên niên kỷ mới đang đến gần, thưa
các bạn, chúng ta hãy cùng đón chào khoảnh khắc rung động
lòng người này!”
Tiêu Lâm lo lắng hỏi: “Hải Đào? Sao anh đến đây muộn vậy? Từ trước
đến giờ có bao giờ anh uống rượu? Anh ơi có chuyện gì đang xảy ra?”
“Cô ấy kết hôn rồi.” Lời vừa tuột khỏi môi, nỗi uất ức tủi hận
trong lòng trào ra như cơn nước lũ cuối cùng, có lẽ khi ấy
khuôn mặt tôi nhăn nhúm xấu xí lắm, như thể đã có thứ gì
nghiền nát nó.
Tiếng đồng hồ thiên niên kỷ mới đang rung lên. Một tiếng lại một
tiếng. Đếm lùi tới tiếng thứ 12, Tiêu Lâm tắt ti vi.
“Anh ơi,” Cô nói, “Thiên niên kỷ mới đã tới, còn có gì là không
chịu đựng nổi? Đã không thể xoay chuyển, sao còn nắm lấy không
chịu buông?” Rồi Tiêu Lâm đưa cho tôi một chiếc gương: “Hải Đào,
hãy nhìn mình đi, xem ở đâu còn nét đàn ông? Anh đừng phá hỏng hình tượng của anh trong em nữa được không? Em tin anh, sẽ gượng dậy, và quên những thứ nên quên!”
Tôi ngẩng đầu lên, xa xăm nhìn hai má lúm đồng tiền thoắt ẩn
thoắt hiện, cười gằn trong bụng, nếu không phải vì con đàn bà
đang đứng trước mặt, Diệp Tử đã không bỏ đi, một người đã bỏ
đi rồi, thế thì, phải có một người thế chỗ?
Chợt nhận ra, tâm lý mình đang méo mó. Méo mó thì cho méo mó luôn,
tôi cần có một cái cớ để làm dịu lại cơn đau thắt.
Tôi đứng dậy, quàng tay ra vồ lấy Tiêu Lâm đang đứng gần kề.
Tiêu Lâm giật thót, không đợi cô ta phản ứng, môi tôi đã nghiến chặt lên đó, một bàn tay tôi, đã sục vào bên trong lớp áo ngủ,
chạm tới tấm lưng trần của cô. Tiêu Lâm vùng vẫy trước ngực
tôi, cô ta càng chống trả tôi càng muốn vất cô lên giường.
Giấc mơ rất lâu trước đó đột nhiên dâng lên trong trí óc, lửa
dục bùng khởi, tay bắt đầu run giật, nhưng lưỡi tôi đã thuần
hóa được đôi môi đang mím chặt lại, tôi gần như làm Tiêu Lâm tan
chảy, đầu lưỡi cô ta có vị ngọt lịm mát dịu, sao mà giống
hương kẹo thơm miệng nào đó.
Tay tôi trườn ra phía trước, lúc tôi rờ được lên bầu ngực trần,
tôi nghe thấy Tiêu Lâm rên qua kẽ răng, người đàn bà đang căng
xiết bắt đầu đẩy tôi ra. Bàn tay còn lại của tôi nắm lấy eo
Tiêu Lâm kéo nghiến về phía mình, tôi cong người bế bổng Tiêu
Lâm lên đi về hướng phòng ngủ.
Tiêu Lâm: “Không, đừng…”
Dài dòng! Đừng cái gì mà đừng! M..kiếp dụ dỗ bố mày lâu như
thế, đến lúc vào cuộc thật lại nhũn ra? Còn làm bộ gái
trinh?
Tôi ném thẳng Tiêu Lâm vào giường, lột thậm nhanh quần áo trên người cô ta.
Da thịt Tiêu Lâm hơi giần giật, cô không còn phảng kháng nữa, bày
ra trước mắt tôi bây giờ, là sự thật về cơ thể không hoàn mỹ
của cô ta: vai nhỏ, hông nhỏ, ngực nhỏ, cả người cái gì cũng
nhỏ, đang cuộn rúm ró trên giường.
Tay tôi trơn lướt lên ngực, vuốt ve lên bụng…Cô nhắm nghiền mắt, cắn chặt môi, không thốt ra một lời.
Sự câm biếng của cô ta làm tôi nổi giận, tôi không còn kiên nhẫn
được nữa, thô bạo đi vào cô ta, và phút giây đó, tôi nghe rõ
tiếng Tiêu Lâm nghiến răng.
“ A…” tiếng rên của Tiêu Lâm lan ra căn phòng nhỏ. Cồn rượu làm
đầu óc tôi mê man, trong cái đêm mà thiên niên kỷ mới đến, tôi
nhìn thấy khóe mắt vương lệ của Tiêu Lâm.
Nhưng nước mắt của tôi, đã chảy thành dòng trong cõi sâu thẳm. Tôi tỉnh lại sau giấc mơ, ngửi thấy mùi hương đậu nành đặc trưng.
Toàn bộ những gì vừa xảy ra đêm qua tái hiện lại trong đầu, tôi
không dám mở mắt, không muốn nhìn thấy má lúm đồng tiền của
Tiêu Lâm, những sai phạm âm dương, phải làm sao để đối diện?
Tôi quơ tay lên tấm ga trải giường, thình lình đầu ngón có cảm
giác kỳ dị, lớp ga giường dưới tay, tại sao sờ vào thấy…
Tôi vụng trộm liếc nhìn.
Trên tấm trải ga giường màu tím nhạt, là một bãi máu đỏ thẫm đã khô cong.
Phút chốc, tôi hiểu ra.
Thật lòng mình, đời tôi chưa từng gặp qua gái trinh, trước đây tôi
thường nghĩ bụng, m..kiếp, từ bao giờ gái trinh bỗng trở thành động vật quý hiếm?
Nhưng tôi là kẻ trễ oải, sự thật là cày mình trên mảnh đất hoang
đã được khai khẩn càng tốt, khỏi phải đầu tư thêm công sức.
Tôi gào lên: “Tiêu Lâm!”
Tiêu Lâm từ trong bếp đi ra, đến cạnh tôi hỏi:
“Tỉnh rồi? Em vừa xuống dưới nhà mua chai sữa đậu nành, đang hâm
nóng lên cho anh. Anh rửa mặt mũi trước đi, em đã thay một bàn
chải mới cho anh.”
Tôi chỉ chỉ lên ga giường, hỏi: “Thật à?”
Tiêu Lâm cúi thấp đầu, nói: “Yên tâm, ăn sáng xong anh có thể đi, em
không bao giờ dùng thủ đoạn thấp hèn này để níu kéo. Em thật
lòng v