Polaroid
Cho Em Xin Một Điếu Thuốc ( Yêu Nữ Quầy Bar )

Cho Em Xin Một Điếu Thuốc ( Yêu Nữ Quầy Bar )

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321524

Bình chọn: 9.00/10/152 lượt.

ó một đám người, từ sáng đến tối rình rập chuyện thị phi, trà dư tửu hậu, tán không biết mệt.

Có một số lời

bình luận khơi dậy sự tranh luận, nói rằng Diệp Linh Lung đã từng là

điếm biệt thự ở một hộp đêm, còn nói làm ăn đâu ra đấy, Diệp Linh Lung

chắc chắn dựa vào thân phận gái điếm của mình mới có được vai diễn từ

lão già Hà.

Tim tôi rung lên bần bật, tiếp tục mở một

webside tin tức liên kết khá lớn, xem được đúng câu nói đó. Như thể có

ai đang cố tình bôi nhọ Diệp Tử.

ĐM chúng nó! Tôi càng xem càng tức, ngắt luôn đường dây nối mạng.

***

Đêm ấy Diệp Tử rất muộn mới về, mồm nồng nặc mùi rượu, tôi vốn đã không vui, vùng vằng quay lưng lại, không thèm để ý đến em.

Diệp Tử rửa qua loa mặt, nằm vật ra giường ngủ thiếp đi.

Đã quá đêm mắt tôi vẫn mở trừng trừng nhìn lên trần nhà, càng nghĩ

càng bực dọc, vừa lúc điện thoại của Diệp Tử réo lên, ngó sang thấy Diệp Tử đang ngủ say, tôi không nỡ lay em dậy.

Tôi nhìn điện

thoại, điện thoại hiện lên chữ “HE”, Chẳng phải đây là ghép âm của chữ

“HÀ” hay sao? Tôi bắt đầu cáu, chó má, hắn vừa đưa Diệp Tử về nhà? Gọi

cái ĐM gì nữa?

Tôi vất cái điện thoại đi, đang định ngủ tiếp, điện thoại lại kêu leng keng hai tiếng.

Là tin nhắn.

Tôi do dự không biết có nên xem trộm tin nhắn không, từ trước đến giờ

tôi chưa từng kiểm tra điện thoại của Diệp Tử, bởi lẽ đây là vấn đề tín

nhiệm tối thiểu giữa hai người. Nhưng lần này tôi đã xem, vừa xem xong

chỉ muốn vất ngay cái điện thoại tã tượi này xuống lầu.

Tin viết thế này: “Linh Lung, thật vui vì em đã tiếp anh hôm nay, đã bao

năm anh chưa vui thế này bao giờ, cảm ơn Chúa đã cho anh biết em. Ngủ

ngon. Mộng đẹp.”

Tôi đang cân nhắc có nên gọi Diệp Tử dậy

không, điện thoại của em lại leng keng reo hai tiếng chuông, không phải

“HE”, là một số điện thoại lạ: “Em yêu quý, anh nhớ em lắm, em hãy rời

xa nó, chỉ có anh mới gợi dậy sự nồng nhiệt trong em, hôn em một vạn

lần, yêu em!”

Đồ đĩ! Con đĩ, tôi sắp không nhận ra cô rồi?

Tay tôi cầm điện thoại run lên bần bật. Tôi phát điên gọi lại ngay cho

số vừa rồi, bên kia đã tắt máy.

Bình tĩnh bình tĩnh bình

tĩnh…tôi tự trấn an, có thể hai tin nhắn này không phải do tay Hà kia

gửi đến, có thể là ai ai ai ai đó nhắn nhầm chăng?

Tôi đi

đi lại lại xung quanh căn phòng, lòng rối như tơ vò, tôi sâu chuỗi và

sâu chuỗi và sâu chuỗi mọi việc thành một sợi kết nối: Tin thứ nhất

thông điệp chưa quá nghiêm trọng, tin thứ hai chưa nhận định được là của tay Hà hay kẻ khác, nếu vì hai tin chưa rõ nguồn gốc này hiểu nhầm Diệp Tử, tôi sợ mình làm hư hại mối lương duyên.

Tôi lặng lẽ ghi lại số điện thoại kia, 13510********, việc này phải chờ điều tra, nhưng nhỡ…thì tôi sẽ ra sao đây?

Đêm ấy tôi ngủ trong nỗi mục nát, lăn lộn trái phải, trằn trọc không

yên, tôi không tin Diệp Tử làm điều có lỗi với tôi, nhưng trong tin nhắn có một từ làm tôi buồn nôn “Hãy rời bỏ nó” lời nói bóng gió này, tôi

phải giải thích sao. Chạng vạng ngày hôm sau Diệp Tử chủ động gọi cho tôi, dỗ dành: “Chồng ơi, tối qua bé không đưa chồng đi ăn, hôm nay cùng nhau nhé, được không?”

Nếu hôm qua cô ta không làm điều gì có lỗi, thì việc gì hôm nay phải lo đền, lo bù cho tôi?

Hừ! Thằng đàn ông nào mà chả có thói hẹp hòi? Tôi đã không để bụng

chuyện trước kia ở Đá quý trần gian, sao bây giờ lòng như ngàn tầng sóng trào lên?

Dần dần tôi vỡ lẽ, cô ta làm ở Đá quý trần gian

là việc trước khi gặp tôi, tôi có thể không ke, nhưng khi cô ta đã là vợ chưa cưới của tôi, tôi không thể nào cho phép vợ mình lừa dối mình.

Trong lúc dùng bữa Diệp Tử tỏ ra rất vui vẻ, nói tối qua cùng ông chủ

Hà và vài ngôi sao đi hát karaoke, sau đó hai người ra quầy bar tâm sự,

Hà kể cho Diệp Tử nghe chuyện ngày xưa của hắn, chuyện lập nghiệp gì đó.

“Em thấy ông ấy khá tốt anh ạ” Diệp Tử kết luận.

Tốt...? Tốt sao không thấy quyên góp tiền cho học sinh tiểu học?

Lúc này điện thoại của Diệp Tử lại “bi bi” réo rắt, tôi ngồi thẳng

người dậy, dỏng tai lên nghe, đồng thời quan sát hành tung trên khuôn

mặt Diệp Tử, em cau mày, xem xong tin nhắn hơi liếc sang tôi.

“Ai nhắn tin đấy ?” Tôi hỏi.

“Chẳng biết, gửi nhầm thì phải!” Diệp Tử vừa nói, vừa bấm nút xóa tin.

Buổi tối điện thoại tiếp tục nhận thêm vài cái, “bi bi” kêu liên tục,

tôi chỉ muốn giật lấy xem, còn em lẩm bẩm: “Không biết ai thần kinh, số

điện thoại rất lạ.”

“Nội dung gì thế? Có gì hay thì nói với anh.” Tôi giả như không hay biết.

“Không có gì, cái thứ nhạt nhẽo, chắc ai gửi nhầm.” Diệp Tử tắt máy.

Nếu không có gì tại sao cô phải vội tắt máy?

Một lát sau Diệp Tử vào buồng tắm, tay cầm theo di động.

Tôi cười khẩy trong bụng, cô đang “thông hơi” với tình nhân à? Nói với thằng ôn ấy đường hoàng ăn cơm với chồng hợp pháp này, đừng nhắn tin

nữa!

Chồng hợp pháp cái mẹ, tôi sắp trở thành chồng cũ rồi.

Đợi tới nửa đêm tôi lén tỉnh dậy, thấy Diệp Tử ngủ say, bèn cầm điện

thoại mang ra phòng khách, chốt cửa, vừa mở điện thoại lên, tin nhắn ùn

ùn đổ về.

Tổng cộng 3 tin, đều là con số thần bí 135107*****nhắn, nội dung hoàn toà