
g không giống, mới yên tâm, vô cùng miễn cưỡng trả lời.
Trên thực tế, bất kể người khác nói thế nào, Tạ Đạo Uẩn vẫn là tài nữ nổi tiếng thiên hạ. Nếu như ngay cả khí độ nghe lời ra tiếng vào cũng
không có, thì Tạ Đạo Uẩn liền hữu danh vô thực rồi, người như vậy có cái gì tốt để bảo vệ chứ?
Mã Văn Tài chỉ cười không nói, tay nhàn rỗi đùa nghịch chén trà nhỏ.
Diệp Quân Lan cuối cùng cũng thấy được Tạ Đạo Uẩn.
Ngày hôm đó, chúng học sinh trông mong chờ đợi ngoài sơn môn Thư viện Ni Sơn, một cỗ kiệu xuất hiện trước mắt mọi người.
Lụa mỏng che lại bốn bên kiệu, gió thổi qua, nhẹ nhàng như muốn bay.
Xuyên thấy qua màn kiệu mông lung kia, mơ hồ hiện ra dung nhan mờ nhạt
của một cô gái ôm tỳ bà che nửa mặt.
Diệp Quân Lan vuốt vuốt cây quạt trong tay, mở rộng quạt, che mặt,
cười nói nhỏ với Mã Văn Tài: “Cũng không biết Tạ phu tử này kinh diễm
quyết tuyệt như thế nào a? Tu Nhân, có muốn đánh cuộc với ta hay không?”
Mã Văn Tài chỉ cảm thấy nàng dựa sát mang theo độ ấm, mùi hương
thoang thoảng trên người, trong lòng rung động, quay đầu lại thấy nụ
cười thản nhiên trên mặt nàng, phản xạ đáp: “Cũng được.”
Diêp Quân Lan gấp quạt đập vào tay, tầm mắt nhìn về phía cỗ kiệu đã
dừng lại, cười nói: “Quyết định như vậy! Không cho đổi ý!” Câu nói phía
sau lộ ra vẻ tinh nghịch của nữ tử, như có ý làm nũng.
Khóe miệng Mã Văn Tài khẽ cong, trong tiếng cười mang theo chút bất
đắc dĩ, ánh mắt nhìn về phía Diệp Quân Lan tràn đầy yêu chiều: “Không
đổi ý.”
Cỗ kiệu dừng lại, một bàn tay nhỏ bé trắng nõn như ngọc đưa ra, cổ
tay trắng ngà, trên tay mang một chiếc vòng ngọc bích, nổi bật lên da
thịt trắng nõn.
Màn trướng chậm rãi vén lên, một người con gái đi ra. Dáng người duyên dáng, dịu dàng đơn thuần.
Mỹ lệ, dịu dàng, ưu nhã, điềm tĩnh, quả nhiên là Tạ Đạo Uẩn, danh bất hư truyền.
Nàng không khỏi muốn đập bàn trầm trồ khen ngợi rồi, không biết học thức có phải cũng giống như trong truyền thuyết hay không.
Không nghĩ đến giờ học đầu tiên lại chính là “Mộc Lan Từ“, thỏ đực
chân mấp máy, thỏ cái mắt mê ly, cặp thỏ song song chạy, nhận ra ta đực
cái mới tài?
Diệp Quân Lan bất giác buồn cười, đây không phải đang nói nàng và Tiểu Cửu sao!
Hoặc là nói thật ra thì bản thân phu tử cũng cảm thấy không cam lòng, hận không thể làm theo Hoa Mộc Lan, nữ giả nam trang ra sức vì nước,
hay là căn bản hận tại sao mình không phải thân nam nhi?
Nàng sờ sờ cằm, không mục đích suy nghĩ, tinh thần phi thiên.
Mã Văn Tài ngồi một bên, vẻ mặt thay đổi liên tục, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Bên này Chúc Anh Đài cũng không nhịn được nữa, đứng lên nói ra ý nghĩ của mình, nhận được tán thưởng của Tạ Đạo Uẩn, nhưng lại gây ra phản
đối của đông đảo học sinh.
Vương Lam Điền là người đầu tiên không nhịn được, hắn vốn vô cùng bất mãn với chuyện Tạ Đạo Uẩn là nữ nhi mà lại được mời lên giảng dạy, bây
giờ lại thấy Chúc Anh Đài đưa ra ý kiến, Tạ Đạo Uẩn còn khen nàng có cái nhìn đúng về nữ tử, liền đứng lên bất mãn một phen, thấy nói không lại, lập tức dẫn đầu kêu gọi học sinh, một câu: “Là nam nhân thì đi theo
ta”, dẫn tới phần lớn học sinh đều rời khỏi.
Trong lớp học, nhất thời yên tĩnh, chỉ còn lại lác đác mấy người.
Chúc Anh Đài căm giận bất bình, Lương Sơn Bá tràn đầy áy náy, Diệp Quân
Lan như đi vào cõi thần tiên, Mã Văn Tài thanh thản lười nhác, cùng đám
người Cự Bác có quan hệ khá tốt với hai người Chúc Lương.
Chúc Anh Đài và Lương Sơn Bá nhìn lớp học, vội vàng xin lỗi Tạ Đạo Uẩn, nói là do mình gây ra.
Tạ Đạo Uẩn dịu dàng cười một tiếng, nói: chỉ cần có người nguyện ý nghe, cho dù một người nàng cũng sẽ giảng bài.
Bốp….bốp….bốp.
Tiết tấu mặc dù đơn điệu, nhưng lại thanh thúy vang dội.
“Tạ Đạo Uẩn thật không hổ là Tạ Đạo Uẩn! Danh bất hư truyền!” Một
giọng nói du dương không hề trói buộc vang lên, chỉ thấy Mã Văn Tài nhàn nhã ngồi trên ghế, hai tay khép lại, vỗ tay, môi mỏng khẽ nhếch, hiện
lên một độ cong, cười đến mây trôi nước chảy.
Tạ Đạo Uẩn không nói gì, nhìn thẳng hắn một lúc, nhợt nhạt cười, quả nhiên phong hoa tuyệt đại.
Mã Văn Tài chậm rãi đứng lên, lễ phép cúi chào nói: “Học sinh Mã Văn
Tài ra mắt phu tử.” Trong giọng nói có thêm một phần tôn trọng.
“Đa lễ rồi!” Tạ Đạo Uẩn đang định hoàn lễ, liền nghe được có người nói: “Phu tử không cần hoàn lễ, người đáng giá!”
Người này chính là Diệp Quân Lan, chỉ thấy nàng đứng lên, khẽ mỉm cười, cũng lễ phép cúi chào Tạ Đạo Uẩn.
Tiếp theo, kéo Mã Văn Tài ngồi xuống, rất là đắc ý nói nhỏ: “Ta nói mà!”
Thì ra hai người bọn họ âm thầm đánh cuộc, đánh cuộc Tạ Đạo Uẩn có
thật sự danh xứng với thực hay không, lần này chắc hẳn là Diệp Quân Lan
thắng.
Mã Văn Tài không sao cả nhún vai, trong mắt tràn đầy dung túng.
Trong lòng Tạ Đạo Uẩn cũng hiểu ra, nhưng nàng vốn không phải người
bụng dạ hẹp hòi, thấy hai người kia một người cuồng ngạo không kiềm chế
được, một người thản nhiên không sợ hãi, quả thực quang minh chính đại,
cũng chỉ cười cười, tâm tình ngược lại tốt hơn rất nhiều.
Edit: Kẹo
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Không thể không nói, tính tình Chúc Anh Đài đ