
chuyển qua trước mắt nàng, mỉm cười: “Không có chuyện gì, ăn cơm!”
Diệp Quân Lan từ trước đến giờ chưa từng chất vấn lời Mã Văn Tài, chỉ “à” một tiếng, rồi bắt đầu ăn cơm.
Xế chiều, Vương Lam Điền dẫn một đám học sinh trở lại.
Không phải bọn họ thật lòng hối cải, cũng không phải khiếp sợ Mã Văn
Tài cường thế, bọn họ ước gì có thể né tránh hắn đấy, chẳng qua là bởi
vì phẩm cấp thứ hạng từ miệng Trần Tử Tuấn mà thôi.
Vương Lam Điền không cam không nguyện đi về phía Tạ Đạo Uẩn nói xin
lỗi, Tạ Đạo Uẩn không nói gì vẫn tha thứ cho hắn, cho dù nàng biết đám
người Vương Lam Điền không có thành ý gì. Mọi người ngầm hiểu lẫn nhau,
cuộc sống cũng trôi qua như vậy.
Vì chuyện này, Chúc Anh Đài và Lương Sơn Bá đắc tội với không ít
người trong đám Vương Lam Điền, bên ngoài mọi người đều ôn hòa, đồng học thân mật, nhưng vụng trộm bên trong là sóng ngầm mãnh liệt, mạch nước
ngầm bắt đầu khởi động.
Dĩ nhiên việc này không liên quan đến Diệp Quân Lan, thứ nhất từ nhỏ
Vương Lam Điền chỉ sợ nàng, chuyện nhổ lông trên đầu cọp này, hắn không
thể làm ra được. Thứ hai là bên ngoài Mã Văn Tài đều ngầm cho mọi người
thấy Diệp Quân Lan là người của hắn, Vương Lam Điền cũng không dám chọc
sát tinh này, hắn vẫn rất quý trọng cái mạng nhỏ của mình đấy.
Cho nên đủ loại thủ đoạn trong trường học, Diệp Quân Lan đều không
biết, cũng không muốn biết, chỉ cần những người đó không chạm đến điểm
mấu chốt của nàng, nàng đều mặc kệ, tùy bọn hắn thích làm gì thì làm.
Tiểu Cửu a Tiểu Cửu, không phải ta không giúp ngươi, nhưng ngươi cũng nên học cách tự mình xử lý mọi chuyện rồi, người nào nên chọc người nào không nên dây vào, ngươi hẳn đã hiểu ra rồi chứ? Thế giới này không đơn thuần chỉ có màu đen và màu trắng như vậy.
Mấy ngày sau, Diệp Quân Lan biết được Chúc Anh Đài bị trúng tên,
thông báo cho nàng là bằng hữu của Chúc Lương, Cẩu Cự Bá, hắn lạnh lùng
nhìn Diệp Quân Lan, vẻ mặt như muốn nói: “Uổng cho ngươi là bằng hữu của Anh Đài, thời điểm Anh Đài bị người ta bắt nạt, ngươi ở đâu?”, hắn hừ
lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi.
Thấy vậy trong lòng Diệp Quân Lan đau đớn, không biết nói gì cho phải, chỉ ngơ ngẩn cả người.
Mã Văn Tài trở lại nhìn thấy Diệp Quân Lan như thế, liền luống cuống, xông tới ôm nàng, cằm cọ cọ tóc nàng, ôn nhu hỏi: “Làm sao vậy?”
Diệp Quân Lan ngửi mùi vị quen thuộc, dựa vào thân thể ấm áp, không nói một lời, nước mắt thoáng cái chảy xuống.
Thân thể Mã Văn Tài run lên, càng thêm dùng sức ôm nàng, an ủi: “Ngoan, đừng khóc, có ta ở đây.”
Diệp Quân Lan dựa vào hắn, lầm bầm nói về chuyện Chúc Anh Đài, hơi
kích động, nàng chợt đẩy Mã Văn Tài ra, nhìn ánh mắt của hắn, tràn đầy
hối hận: “Đều là lỗi của ta, nếu ta sớm nói cho Tiểu Cửu biết có người
muốn hại cậu ấy, thì cậu ấy sẽ không xảy ra chuyện. Đều tại ta, tự cho
là đúng. Ta vốn tưỏng là Tiểu Cửu được bảo hộ quá tốt, nên chịu thiệt
một chút mới có thể trưởng thành, lại không nghĩ tới………….. Đều do ta
không tốt, đều là lỗi của ta…………”
Nàng ôm chặt lấy mình, lầm bầm, nước mắt từ từ chảy xuống, một giọt một giọt như đập vào trong lòng Mã Văn Tài.
Mã Văn Tài đi tới, một lần nữa ôm Diệp Quân Lan, không nói một lời, chỉ lấy tay vỗ lưng an ủi nàng.
Đợi đến khi Diệp Quân Lan khóc mệt, ngủ thiếp đi, hắn mới cẩn thận ôm nàng lên giường, lấy tay vuốt lên mi tâm nhíu chặt của nàng, cúi đầu,
nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, lẳng lặng ngồi bên giường không nói một
câu.
Chúc Anh Đài, là vậy sao? Hắn cũng vừa nghe nói nàng ta bị thương,
lại không ngờ Quân Lan sẽ vì chuyện này mà hối hận như thế. Ánh mắt Mã
Văn Tài lạnh lẽo, hừ, hắn nghĩ không sai, Chúc Anh Đài quả nhiên là thứ
phiền toái, cực kỳ phiền toái. Vấn đề là bây giờ hắn không thể động vào
nàng ta, ai bảo Quân Lan quan tâm nàng ta chứ?
Mã Văn Tài thở dài, chậm rãi đứng dậy, đi về phía ghế nằm, từ từ nằm
xuống, nhìn trần nhà, trong đôi mắt thâm thúy trong trẻo lạnh lùng nổi
lên một chút bất đắc dĩ, như vậy phải làm sao bây giờ? Hắn chậm rãi nhắm mắt lại.
Edit: Leticia
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
“A ~” Diệp Quân Lan nhìn người trong gương, không khỏi kêu ra tiếng, như thế này thì nàng làm sao dám gặp người a!
Đôi mắt sưng đỏ, mặt tái nhợt, tóc rối bời, y phục xốc xếch, thật quá thê thảm.
Mã Văn Tài nhìn nhìn Diệp Quân Lan, thấy bộ dáng của nàng đúng là thê thảm không nỡ nhìn, nhưng khí sắc so với tối hôm qua tốt hơn, mặc dù
vẫn còn chút ảm đạm, nhưng rõ ràng đã tốt hơn một chút rồi, lòng hắn
thoáng an tâm.
Đi tới, vắt một cái khăn nóng, kéo Diệp Quân Lan qua, tỉ mỉ đắp lên
mắt nàng, sau đó lấy từ trong tay áo ra một lọ thuốc mỡ, mở ra, dùng
ngón tay bôi thuốc cho nàng, từ từ xoa xoa mắt nàng, động tác rất tự
nhiên.
Diệp Quân Lan không nói không rằng, cảm giác tay của hắn ôn nhu xoa xoa mắt mình, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua.
Trải qua một đêm, nàng đã sớm tỉnh táo lại rồi, nếu chuyện đã phát
sinh, nàng có hối hận nữa cũng không làm nên chuyện gì, còn không bằng
nghĩ biện pháp giúp Tiểu Cửu hiểu được chuyện này, đền bù mình lúc trước ít chiếu cố đến nàng ấy.
Lúc trước