Old school Swatch Watches
Chớ Hỏi Chốn Quân Về

Chớ Hỏi Chốn Quân Về

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323835

Bình chọn: 8.00/10/383 lượt.

ội vã

chạy tới.

Vương Lam Điền thu lại nụ cười trên mặt, từ trong tay áo lấy ra một

cái quạt giấy, cũng không quản trời nóng hay không nóng, mở cây quạt,

phẩy phẩy vài cái, rồi mới lên tiếng hỏi: “Ngươi có thể ở đây, ta sao

lại không thể?”

“Ngươi là đồ tiểu nhân hèn hạ vô sỉ, sao ngươi còn có mặt mũi xuất

hiện ở trước mặt Quân Lan chứ!” Chúc Anh Đài tức giận trách cứ Vương Lam Điền, đúng vậy, nếu như không phải do hắn, nàng cũng sẽ không hiểu lầm

Mã Văn Tài, sẽ không chọc Quân Lan tức giận. Đều là do Vương Lam Điền

sai, hắn là đầu sỏ gây nên tội vậy mà còn có mặt mũi xuất hiện ở đây.

Vương Lam Điền thấy Chúc Anh Đài dùng ánh mắt trách cứ nhìn hắn, thật giống như tất cả mọi chuyện đều là lỗi của hắn, mà nàng chỉ là người bị hại, một ngọn lửa chợt nhen nhóm trong lòng, hắn cũng bất chấp Diệp

Quân Lan ở đây, chỉ vào mũi Chúc Anh Đài định mắng.

“Được rồi, đừng cãi nhau nữa!” Diệp Quân Lan nhìn hai người sắp khai

chiến thì vô cùng bất đắc dĩ, hai người này có biết mệt hay không a!

Nàng nghiêng qua nhìn khiến Vương Lam Điền lập tức dừng lại, đi tới vỗ

vỗ vai hắn, thở dài, bình tĩnh nói: “Vương Lam Điền, huynh trở về trước

đi.”

Vương Lam Điền chỉ chỉ mình, lại nhìn Chúc Anh Đài, rồi quay đầu nhìn Diệp Quân Lan với vẻ mặt bình tĩnh, không cam lòng gật đầu, từ từ đi

về.

“Nói đi, ngươi có chuyện gì?” Diệp Quân Lan nhìn Chúc Anh Đài, giọng điệu không gợn sóng không sợ hãi.

“Ta, ta tới nói xin lỗi .” Chúc Anh Đài hít một hơi, giọng nói đã

khôi phục kiên định như thường ngày, ngược lại có chút cẩn thận e dè,

“Chuyện lần trước ta đã biết rồi, đều do Vương Lam Điền làm, Quân Lan,

thật xin lỗi, ngươi đừng tức giận nha.”

Diệp Quân Lan không nói, nhìn nàng, sắc mặt không thay đổi.

Chúc Anh Đài không nghe thấy nàng trả lời, trong lòng nhất thời sợ

hãi, dùng ánh mắt bất lực nhìn về phía Lương Sơn Bá. Giờ phút này Lương

Sơn Bá cũng hiểu ra, khích lệ nhìn nàng. Chúc Anh Đài có thêm dũng khí,

nói tiếp: “Quân Lan, ta biết ta không nên không tin ngươi, nếu không

phải Vương Lam Điền nói dối, ta sẽ không. . . . . . Quân Lan, tha thứ

cho ta có được hay không?” Chúc Anh Đài nhìn nàng bằng đôi mắt tràn đầy

mong đợi.

Diệp Quân Lan nghe lời nói của nàng, đột nhiên cảm thấy tức cười,

Tiểu Cửu à, ngươi rốt cuộc có biết vì sao ta lại đau lòng hay không?

Không chỉ bởi vì chuyện này, nặng hơn chính là bởi vì tín nhiệm giữa

hai chúng ta còn không bằng người khác nói ba xạo vài câu.

Đúng, Vương Lam Điền sai, nhưng ngươi cũng không có đầu óc sao? Ngươi không biết suy nghĩ thật kỹ sao? Nếu không phải Vương Lam Điền nói ra,

có phải cả đời ngươi đều cho rằng ta sai hay không?

Diệp Quân Lan giơ tay lên, cắt đứt lời Chúc Anh Đài, bằng hữu tốt

nhất từ nhỏ đến lớn của nàng, mỉm cười: “Tiểu Cửu, không cần phải nói

nữa, ta không giận ngươi, chuyện này đến đây chấm dứt, sắc trời không

còn sớm, ngươi cũng mệt mỏi rồi, trở về đi thôi!” Nói xong, nàng xoay

người trở về phòng, đóng cửa, lưu loát liền mạch.

“Thế nào, muội tha thứ cho nàng ta?” Mã Văn Tài ngồi trên ghế, tỉ mỉ

lau cung nỏ màu vàng trong tay, mắt cũng không nâng lên, hỏi.

“Không thể nói là tha thứ hay không tha thứ, cho tới bây giờ ta chưa

từng tức giận với nàng, thì nói gì đến tha thứ đây?” Diệp Quân Lan châm

chọc cười, đi đến bên cạnh bàn, rót chén trà cho mình, nhìn cái ly

trong tay, rồi nói tiếp: “Ta chỉ là có chút thất vọng mà thôi.”

Nàng cầm chén trà trong tay, uống một hơi cạn sạch, ừm, không tệ, bị

gió lạnh thổi lâu như vậy, uống chén trà nóng quả nhiên thoải mái. Ngáp

một cái, nên đi ngủ rồi. Nghĩ vậy, Diệp Quân Lan xoa xoa mắt, đi về phía giường, chúc Mã Văn Tài ngủ ngon, rồi nằm xuống ngủ.

Thất vọng, vậy sao? Mã Văn Tài nhìn vẻ mặt có vài phần sung sướng nhẹ nhõm của Diệp Quân Lan, khóe miệng cong lên thành nụ cười nhợt nhạt.

Xem ra, ở trong lòng Quân Lan, Chúc Anh Đài đã biến thành đồng học bình

thường rồi. Chỉ sợ Chúc Anh Đài vẫn còn không biết đấy! Đôi mắt lạnh

lùng trong trẻo xẹt qua một tia châm chọc.

Chúc Anh Đài cùng Lương Sơn Bá trở về phòng, lòng tràn đầy vui mừng

vì cho rằng Diệp Quân Lan đã tha thứ cho nàng, an tâm tắm rửa rồi đi ngủ. Edit: Leticia

Beta: Tiểu Ngọc Nhi

Phía sau núi, rừng đào, ánh trăng mê ly, truyền đến từng trận âm

thanh, nhắm mắt lắng nghe, giống như có thể thấy những dãy núi cao ngút

nhấp nhô vô tận, lại như thấy Ngân Hà trải rộng ba ngàn thước phiêu lượn nơi chín tầng mây, ý cảnh rộng lớn, âm sắc trong veo, giống như gió

xuân lướt nhẹ qua mặt, thấm vào ruột gan, quả thực là một khúc nhạc

thanh nhã.

Tỉ mỉ nghe xong, hẳn là cầm tiêu hợp tấu, người đánh đàn này có thủ

pháp hơi lộ vẻ lạnh nhạt, nhưng hay ở chỗ ý nghĩ phóng khoáng, không gò

bó, mà người thổi tiêu cũng là một cao thủ, từng bước dẫn hướng cho

người chơi đàn, tiếng tiêu thanh nhã, nghe tựa như hòa nhã, nhưng trong

xương lại lộ ra vẻ lãnh ngạo, xem ra cũng là người phóng đãng, không bị

trói buộc. Người như vậy mà lại chỉ đạo người khác sao?

Người đứng bên ngoài rừng đào cười cười, có lẽ người kia hẳn là rất

quan trọng với hắ