
mèo lên trên người Tiểu Cửu bao nhiêu, không đi
đối phó nàng ấy đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, sao còn quan tâm
đến sống chết của nàng ấy chứ! Nhưng dù sao Tiểu Cửu vẫn là bạn học của
nàng, nàng cũng bởi vì cứu nàng ấy mới bị thương, nếu Tiểu Cửu chết rồi, không phải là nàng lỗ lớn sao!
Diệp Quân Lan trái lo phải nghĩ, hồi lâu, nghe được giọng nói nhàn
nhạt của Mã Văn Tài: “Còn chưa tìm được, nhiều ngày như vậy, mọi người
căn bản đã buông xuôi, nhưng mà hình như nghe nói Lương Sơn Bá vẫn còn
đang tìm nàng.” Giọng nói vô cùng thản nhiên không thèm đếm xỉa.
“Muội đó, ngoan ngoãn dưỡng thương đi!” Mã Văn Tài dặn dò, hàm chứa ý tứ quan tâm nhàn nhạt, hắn dừng lại, thở dài, trong giọng mang theo một chút sợ hãi, ngữ điệu rất mềm nhẹ , “Quân Lan, đáp ứng ta, đừng để cho
ta lo lắng nữa, được không?”
Trong lòng Diệp Quân Lan chợt nhói lại, trong mắt có hơi nước dâng
lên, đôi mắt dần dần mơ hồ, nàng len lén lau nước mắt đi, kéo kéo tay áo Mã Văn Tài, bốn mắt nhìn nhau, nàng kiên định gật đầu, ta đáp ứng
huynh, Tu Nhân, ta sẽ bảo vệ tốt mình, tuyệt đối sẽ không để huynh lo
lắng cho ta!
Mã Văn Tài sửng sốt, sau đó thư thái cười cười, mấy ngày liên tiếp lo lắng sợ hãi đã tan thành mây khói, sau cơn mưa trời lại sáng.
Diệp Quân Lan nhìn nụ cười của hắn, chợt nhớ tới lúc rơi xuống núi,
trong đầu thoáng hiện lên một suy nghĩ, muốn nói lại thôi, đỏ mặt lên,
khẽ quay đầu, lời nói ra khỏi miệng liền thay đổi: “Có phải huynh nên
đến lớp rồi hay không, bỏ học là không tốt đâu! Nơi này có Trụy nhi
rồi!”
“Quân Lan, muốn đuổi ta đi sao? Cũng được, nghe nói gần đây có quan
viên mới muốn tới khảo sát, ta đi trước đây!” Mã Văn Tài liếc thấy nàng
nghĩ một đằng nói một nẻo, định trêu nàng, cho nên đứng dậy, làm bộ muốn đi.
Diệp Quân Lan vội vàng vươn tay, kéo vạt áo Mã Văn Tài, khẽ đỏ mặt, ấp úng nói: “Đừng đi, ta có lời muốn. . . . . .”
Mã Văn Tài quay người lại, nhìn nàng, nhướng mày, đợi nàng nói.
Diệp Quân Lan không dám nhìn hắn, khuôn mặt đỏ bừng, cúi đầu nhỏ
giọng nói: “Cái đó, cái đó, ta thích huynh!” Nàng đột nhiên ngẩng đầu,
ngưng mắt nhìn ánh mắt rung động lúc này của Mã Văn Tài, đó là ánh mắt
của người nàng thích nhất, rất nghiêm túc nói ra từng chữ từng câu: “Ta
Diệp Quân Lan thích huynh, rất thích!” Đúng, nàng thích hắn, rất thích
rất thích, thích hơn bất luận kẻ nào.
Mã Văn Tài nhìn nữ tử giờ phút này nghiêm túc nói thích mình, trong
lòng mừng như điên, sau đó cúi đầu, nhẹ nhàng quý trọng ôm nữ tử mà mình yêu mến, cảm giác được người nàng cứng đờ, sau đó mềm mại tựa vào trong ngực hắn, liền ghé ở bên tai nàng nói nhỏ, hắn nói: “Ta rất vui!”
Diệp Quân Lan cười vui vẻ, thì ra thích một người là một chuyện hạnh phúc như thế!
Trong phòng, rốt cục hai người đã sáng tỏ tâm ý của nhau, còn bên kia Chúc Anh Đài vẫn không có nửa điểm tin tức, mỗi ngày Lương Sơn Bá đều
gấp đến độ xoay vòng quanh, đi khắp chung quanh núi tìm Chúc Anh Đài,
nhưng làm sao cũng không tìm được.
Chuyện này, thế mà lại làm khổ Vương Lam Điền rồi, nhiệm vụ mỗi ngày của hắn chính là trinh thám tin tức về Chúc Anh Đài sau đó báo lên cho
Mã Văn Tài, vì vậy hắn chỉ có thể dãi nắng dầm mưa đến đây thăm dò tin
tức, bận trước bận sau, nhưng vẫn vô ích, sau đó còn phải đến thăm Diệp
gia muội tử của hắn.
Chuyện này, sau khi Chúc Anh Đài mất tích một tháng, nam nhân nào đó
nói, “Chúc Anh Đài tám phần là đã chết, nếu không sao lại không có bóng
người chứ!” Vương Lam Điền chạy vào phòng của Diệp Quân Lan cùng Mã Văn
Tài, bất chấp Diệp Quân Lan đang nằm trên giường, vừa nhìn thấy Mã Văn
Tài liền nói luôn, sau đó dứt khoát rót chén nước, uống một hơi cạn
sạch, thở dốc một cái, than thở, “Khát chết ta, hiện tại khá hơn rồi!”
Sau đó thấy hai người bất động thanh sắc, phối hợp nói tiếp: “Ta đã
hỏi rất nhiều thôn dân dưới chân núi, cũng đã hỏi nông dân hái trà,
trồng chè cùng tiều phu đốn củi, đều không có người nào nhìn thấy. Ai
ai, còn có hôm nay ta đụng phải một đại thúc, hình như ở phía sau núi,
hắn cũng nói không nhìn thấy. Đoán chừng là đã chết rồi.”
“Không đúng, nàng cùng ta rơi xuống vách núi, ta được tìm thấy, nhưng lại không tìm thấy nàng, không hợp lý chút nào!” Diệp Quân Lan nhăn
mày, lúc các nàng rơi xuống núi, thời gian không hơn kém nhau bao nhiêu, nhiều nhất là kém vài giây, tại sao có thể như vậy? Chẳng lẽ Tiểu Cửu
thật sự. . . . . . ánh mắt Diệp Quân Lan ảm đạm, trong lòng có một loại
cảm giác không nói ra lời.
Mã Văn Tài nhìn sắc mặt ảm đạm của nàng, mắt lạnh quét tới kẻ đầu sỏ
gây ra một cái, nhưng người nào đó thần kinh không ổn định nên không
phát giác, chỉ thoáng cảm thấy kỳ lạ, rồi nhìn cánh cửa đang mở, sau đó
tiếp tục uống trà, thu hồi tầm mắt, mở miệng chuyển đề tài: “Quân Lan,
gần đây khí sắc của muội không tệ, có muốn đi ra ngoài sân ngồi một chút hay không?”
“Ách ~ được!” Diệp Quân Lan cũng không nghĩ nhiều, nhìn ngoài cửa sổ, khí trời tốt, nằm trong phòng đã lâu rồi, dù sao thương thế của nàng
cũng khôi phục không sai khác lắm, đi ra ngoài ngồi một chút cũng không
sao, liền