
ến rũ xinh
đẹp, tươi cười nhợt nhạt, diễm lệ vô song.
Diệp Quân Lan cũng cứng đờ người, mắt mở to, sắc mặt thoáng cái thay
đổi, Hoàng Lương Ngọc, tân nương đào hôn của Bát ca, Ngọc tỷ tỷ của Anh
Đài và nàng, tại sao nàng ta lại ở chỗ này!
Mã Văn Tài thấy nàng vừa thấy nàng kia thì thay đổi sắc mặt, lập tức nhận thấy không đúng, hỏi: “Sao thế?”
“Giúp muội tìm Bát ca, sau đó ngăn cản huynh ấy, ta lo lắng Bát ca sẽ xảy ra chuyện.” Diệp Quân Lan vội vàng nhìn Vương Lam Điền ở phía sau,
giọng nói dồn dập tràn đầy lo lắng, “Người kia là thê tử đào hôn của Bát ca.”
Vương Lam Điền không biết làm sao nhưng nhìn thần sắc bất định của Mã Văn Tài, liền gật đầu đáp ứng, sau đó vội vàng đi tìm Chúc Anh Tề.
“Tu Nhân, chúng ta đi tìm Hoàng Lương Ngọc, không đúng, bây giờ nên
gọi là Ngọc Vô Hạ!” Diệp Quân Lan kéo Mã Văn Tài, bước nhanh đi tìm Ngọc Vô Hạ. Ngọc Vô Hạ, không phải tỷ nói muốn đi tìm người tỷ yêu sao? Vì
thế mà tỷ còn tổn thương đến người hiền lành nhân hậu như Bát ca, chẳng
lẽ đây chính là cái mà tỷ gọi là yêu sao? Ánh mắt lạnh lẽo, Ngọc Vô Hạ,
ta xem tỷ giải thích với ta như thế nào!
“Vậy Chúc Anh Đài làm sao bây giờ?” Mã Văn Tài thì không sao cả, ung dung hỏi.
“Nàng? Không phải có Lương Sơn Bá sao! Lấy duyên phận của hai người
bọn họ, nhất định sẽ đụng phải !” Giờ phút này Diệp Quân Lan nào còn tâm tình quan tâm đến Chúc Anh Đài, nàng cũng không phải Thánh mẫu, lại
càng không phải bảo mẫu, biết Chúc Anh Đài còn sống liền chạy tới thanh
lâu là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, hiện tại quan trọng là bát ca, bát ca là người tốt, nàng vẫn luôn hi vọng bát ca có thể hạnh phúc.
“Như vậy a!” Thế cũng tốt, vừa lúc hợp ý hắn. Mã Văn Tài nghĩ vậy, tâm tình không tệ theo sát Diệp Quân Lan đi tìm Ngọc Vô Hạ.
Chúc Anh Đài, ngươi tự cầu nhiều phúc đi. Có đôi khi, đời người luôn có những chuyện bất ngờ ngoài ý muốn.
Ngươi cho rằng đời này không có khả năng gặp lại người ấy nữa. Nhưng ở
một ngã rẽ khác, sẽ gặp lại một lần nữa, khiến ngươi trở tay không kịp.
Diệp Quân Lan từ trước tới nay chưa từng nghĩ sẽ gặp lại Hoàng Lương
Ngọc. Càng không ngờ rằng một thiên kim tiểu thư e thẹn dịu dàng ấm áp
trong trí nhớ của mình lại trở thành hoa khôi nương tử xinh đẹp quyến rũ mị hoặc như bây giờ.
Hừm, thật là một câu chuyện tiếu lâm tài tình! Dừng bước trước cửa
Trúc Vân Các của Hoàng Lương Ngọc, nghe âm thanh mập mờ ái muội vang lên từ bên trong, Diệp Quân Lan cười lạnh một tiếng.
“Muội xác định muốn đi vào?” Mã Văn Tài hỏi một câu không rõ ẩn ý,
ngược lại không hề ngăn cản, có lẽ hắn cũng biết rõ tính cách của Diệp
Quân Lan.
Diệp Quân Lan gật đầu, đẩy cánh cửa không khóa chặt, đi vào.
Người bên trong nghe thấy tiếng mở cửa, vội cất cao giọng hỏi: “Ai?
Có còn muốn sống không hả?Cút!” Là một giọng nói có phần tang thương của một người đàn ông.
Mã Văn Tài cứng ngắc, con mắt bỗng co rút lại, lúc này nhất thời có mạch nước ngầm lưu chuyển, sao ông ta lại ở đây?
Diệp Quân Lan cảm thấy được cả người Mã Văn Tài căng cứng, sao thế
nhỉ? Giọng nói của nam nhân nọ có gì không đúng sao? Nàng lo lắng nhìn
Mã Văn Tài, nắm bàn tay hắn.
Mã Văn Tài cảm giác tay của mình bị nắm lấy, chủ nhân của bàn tay ấy
đang lo lắng nhìn mình, khe khẽ mỉm cười một cái, ý bảo nàng không cần
lo lắng. Sau đó hướng về phía một nam một nữ đang ở sau tấm bình phong,
mở miệng, nhưng giọng điệu không hề che giấu sự khinh thường: “Hóa ta
thái thú đại nhân ở đây, trái lại là Mã mỗ thất lễ rồi!”
Nam nhân vừa nghe xong, cũng không thèm để ý quần áo mình bây giờ xốc xếch, vọt ra ngoài, chỉ vào Mã Văn Tài, run rẩy nói: “Văn Tài, sao con
lại ở đây?!”
Nam nhân đã hơn bốn mươi tuổi, hơi có phần tang thương. Có thể thấy
ông được bảo dưỡng vô cùng tốt. Thân hình cao to, khuôn mặt tuấn lãng,
ngẫm lại có thể thấy tuổi trẻ cũng là một mỹ nam nổi danh, có năm sáu
phần giống với Mã Văn Tài. Trong lòng Diệp Quân Lan đột nhiên hiểu ra,
không lẽ là phụ thân của Tu Nhân? Nàng không khỏi lo lắng nhìn Mã Văn
Tài, Mã Văn Tài tất nhiên cũng không dối gạt nàng, khẽ gật đầu. Sau đó
hắn quay lại nhìn về phía phụ thân mình, cười lạnh nói: “Thái thú đại
nhân có thể ở đây, sao ta lại không thể chứ? Sao chỉ cho phép quan thắp
đèn mà không cho dân đốt lửa sao?”
“Văn Tài, con… sao con có thể ăn nói với phụ thân mình như thế hả?”
Mã thái thú tức giận thở gấp, nhìn khuôn mặt xem thường cùng nụ cười
lạnh lùng châm biếm của con trai, hít sâu thở ra một hơi dài, trong mắt
hiện lên vẻ bi ai: “Thôi bỏ đi, ta biết con còn giận ta, chúng ta không
thể từ từ nói chuyện một chút được sao!?”
“Thái thú đại nhân đã nói như vậy, tại hạ há có thể không theo, xin
mời!” Giong Mã Văn Tài mang theo sự châm chọc. Sau đó nhìn Diệp Quân Lan ý bảo không cần lo lắng. Hắn đi một lát sẽ quay lại. Rồi xoay người ra
khỏi Trúc Vân Các. Giờ khắc này Mã thái thú tâm phiền ý loạn, cũng không để ý đến hành động nhỏ của họ, đi theo Mã Văn Tài ra ngoài.
Trong lòng Diệp Quân Lan biết Tu Nhân trước nay luôn có thể tự mình
sắp xếp công việc ổn thỏa. Hiện giờ trước mắt nàng cũng