Ring ring
Chờ Một Ngày Nắng

Chờ Một Ngày Nắng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323765

Bình chọn: 10.00/10/376 lượt.

ng lợn? Anh có sức sát thương lớn như vậy sao?

“Anh, anh sẽ không đối xử với em vô tình như thế chứ, dù sao thì cũng là anh em…”.

“Anh có thể tìm nhà cho chú, tiền thuê nhà anh trả”.

Thẩm Quân Tắc vội vàng ngắt ngang bài diễn thuyết buồn thảm

của em trai, nếu không ngắt lời thì anh ta sẽ phải nói đến tình nghĩa

anh em thời thơ ấu mất. T

hẩm Quân Kiệt nghe vậy, lập tức tươi cười hớn hở, cười khì

khì nói: “Anh, em biết là anh lúc nào cũng mắng em, thực ra trong lòng

rất…”.

“Không cần khách sáo”. Thẩm Quân Tắc nhanh chóng ngắt lời.

Sau khi cúp máy, Thẩm Quân Tắc không kìm được mỉm cười sờ mũi.

Những người bên cạnh đều ra ngoài thuê nhà, anh sắp biến thành “người tìm nhà chuyên nghiệp” rồi.

Dù sao thì anh cũng đang giúp Tiêu Tinh tìm nhà, nhận tiện

giúp A Kiệt tìm một căn. Hai căn ở cạnh nhau là tốt nhất, như thế anh có thể lấy cớ thăm em trai, nhân tiện thăm Tiêu Tinh. Em trai cũng có thể

làm “mật vụ” ngầm miễn phí cho anh, thay anh trông nom Tiêu Tinh, liệt

kê danh sách những người có mưu đồ không tốt với Tiêu Tinh rồi giao cho

anh. Như thế cho dù Tiêu Tinh sống ở ngoài, anh cũng không lo bị cắm

sừng.

Thực ra Tiêu Tinh rất có tiềm năng thu hút những tên quỷ háo

sắc. Anh cũng có một chút cảm giác không an toàn, ví dụ tên giáo viên

cầm thú cách đây không lâu, và cả người đàn ông cười rất khó coi trong

buổi dạ hội… Sau này vợ học ở học viện mỹ thuật, rất khó đảm bảo sẽ

không có một số nam sinh mạnh dạn quấy rầy. Có A Kiệt theo dõi cô là một lựa chọn rất hay.

Thẩm Quân Tắc nhẩm tính trong lòng, trong khi đó Thẩm Quân Kiệt ở New York xa xôi thì hắt hơi liên tục.

Mấy hôm sau, nhờ sự giúp đỡ của bạn bè, cuối cùng Thẩm Quân

Tắc đã tìm được một khu nhà không gian rất đẹp. Hầu hết đều là nhà sáu

mươi mét vuông, hai phòng ngủ một phòng khách, rất thích hợp để ở. Những người sống ở đây phần lớn là sinh viên, hai người sống chung một căn,

trị an của khu nhà cũng rất tốt. Dĩ nhiên Thẩm Quân Tắc không muốn để

Tiêu Tinh sống chung với người khác, bỏ tiền gấp đôi thuê cả một căn,

sau đó thuê một căn khác cho em trai ở tòa nhà đối diện.

Sau khi tất cả chuẩn bị xong xuôi cũng là lúc A Kiệt về nước. Thẩm Quân Tắc sắp xếp chỗ ở cho em trai rồi mới đi đón Tiêu Tinh theo

thời gian đã hẹn.

Hôm ấy là cuối tuần, Kỳ Quyên rảnh rỗi ở nhà, nhìn qua cửa sổ thấy chiếc xe quen thuộc đỗ bên dưới rồi nhìn Tiêu Tinh đứng ngồi không yên, không kìm được trêu chọc: “Người mày đợi đến rồi, mau theo anh ta

đi đi. Đi đi lại lại trước mặt tao, nhìn cũng thấy ngán ngẩm”.

Tiêu Tinh ngoảnh đầu, cười khì khì ghé sát lại: “Lẽ nào mày

không lưu luyến tao một chút nào sao? Nóng lòng đuổi tao đi, tao sẽ đau

lòng đấy”.

Kỳ Quyên lườm cô, “Được rồi, đừng giả bộ nữa. Tao rất muốn

giữ mày ở lại thêm vài ngày, dọn dẹp nhà cửa nấu cơm cho tao cũng tốt.

Nào ngờ hai vợ chồng mày cãi nhau nhanh như vậy, chưa được một hôm đã

làm lành rồi, đúng là vô vị”.

“…”. Tiêu Tinh không còn gì để nói, chị em tốt cãi nhau cô ấy lại còn cười trên nỗi đau khổ của người khác, lại còn mong có thể cãi

nhau thêm vài ngày?

Nghe thấy tiếng gõ cửa, Kỳ Quyên đi mở cửa, vừa đi vừa than

phiền: “Không sao, lần này chưa có tác dụng, lần sau tiếp tục cố gắng.

Nếu sau này còn cãi nhau, hoan nghênh mày đến chỗ tao”. Nói rồi còn bổ

sung một câu, “Cơm mày nấu thật sự rất ngon”. Rõ ràng là Kỳ Quyên thích

ăn hơn thích người. Tiêu Tinh sống ở nhà cô mấy ngày mà tâm hồn đã phải

chịu đả kích bội phần.

Thẩm Quân Tắc gõ cửa một lúc, cánh cửa mở ra, vẫn chưa kịp

phản ứng thì đã thấy Tiêu Tinh bị Kỳ Quyên đẩy ra khỏi cửa, loạng choạng như sắp ngã. Thẩm Quân Tắc vội vàng giơ tay ra đỡ, ôm cô vào lòng.

Thẩm Quân Tắc có chút ngạc nhiên. Hai chị em giận dỗi gì vậy? Sao Kỳ Quyên lại đẩy cả người cả vali vào lòng anh?

Vẫn chưa kịp nói gì đã thấy bên trong cánh cửa vang lên tiếng cười của Kỳ Quyên: “Chỗ tôi chật, hai người có chuyện gì thì ra ngoài

nói nhé. Hai người đi từ từ tôi không tiễn…”.

Sau một hồi ngân nga, rầm một tiếng, cánh cửa bị đóng lại.

“…”.

“…”.

Hai người nhìn nhau trong hành lang chật hẹp, không còn gì để nói.

Tiêu Tinh bị Kỳ Quyên quái đản đẩy vào lòng anh, thê thảm

chỉnh lại quần áo, ngượng ngùng đứng vững, khẽ nói: “Kỳ Quyên lúc nào

cũng thẳng thắn như thế. Khụ khụ, cũng không khách sáo một chút, mời anh vào nhà ngồi…”.

Thẩm Quân Tắc nhìn cánh cửa đóng chặt, không kìm được mỉm cười, “Không sao, chúng ta đi thôi”.

Nói rồi nhân tiện xách vali của cô, quay người đi xuống. Căn

nhà Thẩm Quân Tắc thuê ở tầng ba. Hướng nhà rất đẹp, đầy đủ ánh sáng,

tường và sàn nhà trông rất sạch sẽ. Tiêu Tinh đi quanh căn nhà một vòng, phòng ngủ, phòng làm việc, phòng khách nhỏ, nhà bếp, phòng vệ sinh. Một mình cô ở thì quá rộng rãi. Thêm vào đó là đồ dùng trong nhà đều được

giữ lại, chỉ cần mang hành lý vào là được, không cần phải lo lắng điều

gì.

Khu nhà rất gần trường đại học Hoa Kiều, giao thông thuận

lợi. Ở khu khó tìm nhà như thế này, có thể thuê được căn nhà tốt như vậy quả là không dễ dàng. Chưa đầy một tuần Thẩm Quân Tắc đã tìm được căn

nhà