
anh…”.
“Yên nào”.
Anh không muốn nghe một từ nào từ miệng cô nữa! Lần đầu tiên
trong đời tỏ tình, nói liền ba lần câu “Anh thích em” say đắm như thế.
Khi nói câu ấy ngay cả anh cũng nổi hết cả da gà, vậy mà người được tỏ
tình là Tiêu Tinh lại ngây ngô như đang mộng du, lại còn thản nhiên hỏi
“Anh vừa nói gì, anh đang tỏ tình sao?”, khiến anh không kiềm chế được!
Rõ ràng là cô nàng đáng ghét này đang thách thức sức chịu đựng của anh!
Vì thế Thẩm Quân Tắc nghĩ rằng so với ngôn ngữ thì dùng hành động bày tỏ sẽ hiệu quả hơn. Khả năng sàng lọc ngôn ngữ trong bộ não
của cô quả thực quá mạnh.
Nụ hôn kéo dài rất lâu, đầu lưỡi anh đi sâu vào miệng Tiêu
Tinh, thả sức cọ xát. Những chỗ đi qua đều run lên. Nụ hôn nồng nàn,
mãnh liệt dường như muốn thiêu hủy lý trí của hai người.
Dục vọng độc chiếm mãnh liệt của người đàn ông này đáng sợ
đến nỗi khiến cô hoảng hốt. Cuối cùng cô cũng hiểu, ba tiếng “Anh thích
em” mà anh nói hoàn toàn không phải là nói đùa mà là sự thật đáng sợ.
Tiêu Tinh bị hôn đến hoa mắt chóng mặt. Đợi đến khi anh buông ra, cô mới vội vàng há miệng, ra sức hít thở không khí trong lành.
“Bây giờ tin chưa?”. Giọng nói trầm lắng ẩn chứa vẻ dịu dàng chiều chuộng, “Có cần anh chứng minh nữa không?”.
Tiêu Tinh đỏ mặt, ngượng ngùng cúi đầu.
Thẩm Quân Tắc dịu dàng nâng mặt cô lên, ngón tay khẽ lướt qua má cô, nhẹ nhàng vuốt ve. “Em đó… lúc nào cũng phản ứng chậm chạp. Sự
nhẫn nại của anh rất có hạn, em muốn anh nói lại lần thứ tư sao?”.
Tiêu Tinh lắc đầu, “Không cần không cần, ba lần là đủ rồi”.
“… Không phải là em nên đáp lại sao? Hãy nói suy nghĩ của em xem nào”.
“Ồ, em không chắc là có thích anh không, để chịu trách nhiệm với lời tỏ tình của anh, chuyện này em cần phải suy nghĩ thật kỹ”.
“Thôi”, Thẩm Quân Tắc không còn gì để nói, “Em đừng nghĩ nữa”.
Lần trước bảo cô suy nghĩ thật kỹ chuyện ly hôn, kết quả cô
nghĩ một tuần rồi quên luôn. Thẩm Quân Tắc không muốn lại quay về với bi kịch ấy. Lúc anh mặt dày hỏi cô, “Em suy nghĩ thế nào rồi?”. Cô làm cho một câu “Nghĩ gì cơ?”. Đúng là đả kích lòng tự tôn của anh.
Thấy hai má Tiêu Tinh đỏ bừng, Thẩm Quân Tắc cũng ngầm đoán
ra. Không phải trong lòng cô nàng này không có anh, chỉ là cô quá chậm
chạp, lại chưa từng trải qua cuộc tình nào, đầu óc ngu muội vẫn chưa
hiểu tâm trạng của chủ nhân. Nếu không phải cũng thấy thinh thích, nếu
là người đàn ông khác cưỡng hôn cô, với tính cách đã ghét ai thì ghét
như kẻ thù của cô chắc chắn sẽ cho tên đó một cái bạt tai rồi chửi đối
phương biến thái, nhân tiện nguyền rủa đối phương mười tám đời.
Với anh, lúc hôn cô anh có thể cảm nhận được rất rõ sự căng
thẳng và e thẹn của cô, rõ ràng là cô nàng ngốc nghếch này cũng thích
anh.
Nhìn dáng vẻ cúi đầu buồn rầu suy ngẫm của cô, đột nhiên tâm
trạng của Thẩm Quân Tắc vui vẻ hẳn lên. Dù sao thì giấy đăng ký kết hôn
cũng nằm trong tay anh, cô từ từ suy nghĩ, anh cũng không vội. Con vịt
đã nấu chín, không sợ sẽ bay đi.
Thẩm Quân Tắc kiên quyết nói: “Thế này nhé, anh nói cho em
biết em muốn ly hôn là tuyệt đối không thể được. Bắt đầu từ bây giờ,
chúng ta sẽ là vợ chồng thật sự, nghe thấy chưa?”. “Vợ chồng thật sự?”.
Tiêu Tinh nghĩ một lúc, đột nhiên đỏ mặt, “Chờ… chờ một chút. Em vẫn
chưa chuẩn bị xong, chuyện ấy, hôm khác, sau này…”.
“…”. Sắc mặt Thẩm Quân Tắc trở nên u ám, một lúc sau, anh hạ thấp giọng, “Em nghĩ đi đâu đấy hả? Tưởng anh là cầm thú sao?”.
“Á? Không phải anh có ý đó sao?”.
“… Tiêu Tinh, đừng thách thức khả năng chịu đựng của anh”.
“Em sai rồi em sai rồi!”. Tiêu Tinh ngượng ngùng, “Ngại quá… suy nghĩ của em đúng là không trong sáng”.
“… Thôi”, Thẩm Quân Tắc nhìn cô, “Em chấp nhận chuyện này
cũng cần một quá trình. Anh không vội”. Anh nói rồi lại dịu dàng xoa đầu cô, “Từ từ suy nghĩ, đợi em nghĩ thông suốt, anh có thời gian mà”.
“Ừm…”.
“Thi xong chuyển về sống với anh nhé. Đồ đạc của em anh vẫn để nguyên, phòng cũng giữ lại cho em”.
“Vâng…”.
Đến tận khi Thẩm Quân Tắc rời khỏi, Tiêu Tinh vẫn ngây ngô không hiểu gì, cảm giác giống như đang đi trên mây.
A, được anh chàng kỳ quặc này tỏ tình…
Lúc anh nói ba chữ “Anh thích em” không dịu dàng một chút
nào, thậm chí lần thứ ba còn gườm gườm nhìn cô rất hung dữ, dường như
muốn chạy lại bóp cổ cô.
Nhưng vì sao cô lại có cảm giác hạnh phúc thế này?
Tiêu Tinh nằm trên giường, quấn tròn chăn vào người theo thói quen, nhớ lại dáng vẻ tức giận của anh chàng khi tỏ tình mà không được
đáp lại, không kìm được nhếch mép cười.
Cách tỏ tình của Thẩm Quân Tắc cũng thật đáng yêu. Không có
lời dạo đầu cũng không có lời kết, chỉ nói một câu “Anh thích em”, lại
còn nói ba lần liền, có ai tỏ tình như anh không?
Có điều với tính cách của anh, bảo anh nói thêm vài câu tình
cảm, đừng nói là anh không nói được, mà cả người nghe cũng thấy rất kỳ
quặc. Vì thế có thể nói ra ba chữ ấy đối với anh mà nói đã là một thách
thức rất lớn rồi.
Tiêu Tinh càng nghĩ càng thấy vui, được Thẩm Quân Tắc thích
là may mắn lớn nhất trong cuộc đời xui xẻo hơn hai mươi năm qua của