
.
“Được”, Ôn Bình mỉm cười, “Khi nào rảnh tôi nhất định sẽ tìm cậu đòi nợ, đừng quên đấy”.
“Không đâu”.
Thẩm Quân Tắc ôm chặt Tiêu Tinh như bảo vệ con vật nhỏ bé,
ham muốn độc chiếm mãnh liệt một cách đáng ngạc nhiên. Đáng tiếc Tiêu
Tinh mơ hồ vẫn không hiểu. Ôn Bình là người sáng suốt, dĩ nhiên sẽ không ngốc đến nỗi chen chân vào, thấy Thẩm Quân Tắc vẫn còn một chút ghen
tuông với mình, vội vàng biết điều bỏ đi.
“Tôi có chuyện phải đi trước. Tiêu Tinh, nếu có vấn đề gì về chuyện thi cử thì em cứ gọi điện cho tôi”.
Quả nhiên Thẩm Quân Tắc không nói gì nữa, chỉ mong anh ta biến đi thật nhanh.
Tiêu Tinh mơ hồ hoàn toàn không hiểu suy tính trong lòng hai
người, ngây ngô gật đầu: “Thầy Ôn thầy cứ làm việc của thầy đi, em còn
rất nhiều chỗ không hiểu, hôm khác em sẽ tìm thầy”.
Thẩm Quân Kiệt cũng rất biết ý, sau khi Ôn Bình đi, anh ta
vội mỉm cười với Tiêu Tinh: “Chị dâu, theo dõi chị không phải là ý của
anh em. Anh ấy chỉ muốn em chú ý đến tình hình của chị mà thôi. Thật
đấy, tại em diễn vai thám tử diễn đến phát nghiện, chị cứ coi em là
thằng tồi, đừng giận nữa”.
“Cậu còn dám nói! Cậu theo dõi tôi hai ngày làm tôi sởn hết gai ốc, suýt chút nữa thì báo cảnh sát đấy, biết không?”.
“Vâng vâng, em không dám nữa”.
Thấy Tiêu Tinh định giơ tay ra đánh người, Thẩm Quân Tắc vội vàng ngăn cô lại, khẽ nói: “Được rồi, lần này bỏ qua cho nó”.
“Nhưng cậu ta…”.
Thẩm Quân Tắc vỗ vai Tiêu Tinh an ủi, cau mày với Thẩm Quân Kiệt, “Còn không đi mau?”.
Thẩm Quân Kiệt hiểu ý, vội nói: “Chị dâu, em có việc phải đi trước, lần sau sẽ tạ tội với chị! Bye bye!”.
“Chạy nhanh như thế làm gì, cậu quay lại cho tôi!”. Tiêu Tinh vẫn chưa nguôi giận, hầm hầm nói với cái bóng của Thẩm Quân Kiệt, “Anh
nhìn cậu ta mà xem, sao lại giống Tạ Ý thế không biết, đều bị virus nghệ thuật hại đến nỗi thần kinh tê liệt, đầu óc điên cuồng!”.
Thẩm Quân Tắc mỉm cười, “Được rồi, đừng giận nữa. Hơn nữa bảo nó chú ý động thái của em cũng là ý của anh”. “
Anh…”. Mặc dù trong lòng Tiêu Tinh hiểu rất rõ nhưng anh thẳng thắn nói ra như vậy khiến cô không thể chất vấn được nữa.
Thẩm Quân Tắc khẽ ho một tiếng, “Về nhà rồi nói”.
Sau khi về nhà, Tiêu Tinh luống cuống chạy vào bếp pha cà
phê, gọt hoa quả. Thẩm Quân Tắc đến đây, đối với cô mà nói là khách quý
tới chơi, dĩ nhiên phải đón tiếp chu đáo.
Thẩm Quân Tắc ngồi trên ghế sofa, thấy cô chạy ra chạy vào,
thoăn thoắt bày một đống hoa quả lên bàn, lại còn hỏi: “Anh uống cà phê
hay trà? À đúng rồi, chỗ em không có cà phê, chỉ có nước hoa quả thôi
anh uống không?”.
Nhìn dáng vẻ căng thẳng như tiếp đón lãnh đạo cấp cao đến thị sát của cô, Thẩm Quân Tắc không kìm được mỉm cười, khẽ nói: “Đừng làm
nữa, em lại đây ngồi đi”.
Tiêu Tinh chần chừ một chút, từ từ đi về phía anh, chỉ giữ
khoảng cách nửa mét với anh. Không biết vì sao, lúc ở riêng với Thẩm
Quân Tắc, lúc nào cô cũng cảm giác như có một áp lực vô hình khiến tim
cô đập rộn ràng, khó thở, khoảng cách càng gần thì áp lực ấy càng dữ
dội.
Cảm nhận được mùi hương quen thuộc bên cạnh, Tiêu Tinh bất giác ngồi dịch ra xa.
Thẩm Quân Tắc không nói gì, không gian tĩnh lặng trong căn
phòng thậm chí còn có thể nghe thấy nhịp đập dữ dội của trái tim. Để che lấp sự căng thẳng, Tiêu Tinh vội vàng cầm điều khiển bật ti vi, “A, sắp bảy giờ rồi, xem chương trình thời sự bắt đầu chưa”.
Trên ti vi lúc này là kênh giải trí của vùng, cảnh quay trên
màn hình chính là cảnh tượng Thẩm Quân Tắc và Phương Dao bị đám phóng
viên bao vây trước cửa khách sạn.
“Anh Thẩm, tin đồn vợ chồng anh đang chuẩn bị ly hôn có liên quan đến sự xuất hiện của cô Phương Dao có đúng không?”.
“Anh Thẩm, nghe nói lúc đầu anh lấy Tiêu Tinh chỉ là để thuận tiện cho việc hợp tác làm ăn với nhà họ Tiêu?”.
“Người anh thật sự thích là Phương Dao, vì thế sau khi về
nước mới nóng lòng gặp Phương Dao. Anh cãi nhau với Tiêu Tinh trong buổi dạ hội cũng là vì lý do này sao?”
. … Những câu hỏi sắc bén của phóng viên khiến màng nhĩ người nghe rung lên từng hồi, hai nhân vật tin đồn trên ti vi nắm tay nhau
thoát khỏi hiện trường, để lại hình bóng phóng khoáng cho người xem, bối cảnh phía sau là khách sạn khiến người ta phải suy nghĩ.
Giọng nói thánh thót của người dẫn chương trình vẫn còn đang
phân tích về khả năng Thẩm Quân Tắc và Phương Dao đến với nhau. Tiêu
Tinh càng nghe càng thấy khó chịu. Người đàn ông ngồi bên cạnh vẫn không có một chút phản ứng nào, Tiêu Tinh chỉ có thể kìm nén nỗi hẫng hụt
trong lòng, lặng lẽ cúi đầu gọt hoa quả.
Thẩm Quân Tắc cũng không ngờ sự việc vừa mới xảy ra mà đã
được phát trên ti vi nhanh như vậy. Trùng hợp hơn là Tiêu Tinh vừa bật
ti vi đã nhìn thấy cảnh tượng kinh thiên động địa ấy. Anh bồn chồn bất
an chờ cô nổi nóng rồi giải thích, chờ mãi mà Tiêu Tinh không nói một
câu nào, không hề có một chút tức giận nào, ngược lại còn bình thản cúi
đầu gọt hoa quả. “
Chẳng phải… em nên hỏi gì sao?”. Thẩm Quân Tắc cố gắng kìm nén, “Lẽ nào em không bận tâm về tin đồn giữa anh và Phương Dao?”.
Tiêu Tinh sững sờ trước câu nó