
không?”.
Ặc… Bố tưởng cô đang mộng du? Trong mắt bố, cô đúng là không còn một chút hình tượng nào sao?
“Bố, con đang rất tỉnh táo, bố đừng đả kích con nữa”.
Đầu dây bên kia im lặng một lúc rất lâu mới nhắn lại: “Nếu
con đã quyết định lấy Thẩm Quân Tắc, dĩ nhiên bố rất vui. Thẩm Quân Tắc
rất được, chín chắn, bình tĩnh hơn con. Hai đứa có thể bù trừ cho nhau,
có nó chăm sóc con, bố rất yên tâm”.
Chín chắn, bình tĩnh hơn con, hai đứa có thể bù trừ cho nhau? Nói như thế có nghĩa là… cô ấu trĩ, bồng bột?
Lời nói của bố lúc nào cũng đầy ẩn ý. Bố nói như vậy khiến
Tiêu Tinh càng buồn hơn. “Bố, có phải là bố luôn buồn phiền vì không ai
dám lấy con”.
“Tuyệt đối không có chuyện đó”.
Trả lời càng nhanh càng chứng tỏ bố chột dạ?
“Thế sao bố lại ủng hộ con lấy chồng như thế, cứ như là chỉ mong con lấy chồng ngay thôi…”.
“Bố ủng hộ con là vì Thẩm Quân Tắc rất được. Nếu con nói muốn lấy Tạ Ý thì chắc chắn bố sẽ phản đối”.
So sánh của bố đúng là sắc bén.
So sánh như thế Tiêu Tinh lại thấy kết hôn với Thẩm Quân Tắc
cũng chẳng có gì đáng sợ. Trên thế gian này, những người đàn ông khác
người giống như Tạ Ý phải nói là nhiều vô kể. So với việc sau này phải
xem mặt lấy một người bất thường như thế, ít ra Thẩm Quân Tắc bây giờ
vẫn được coi là bình thường.
Một là không động kinh, hai là không bạo lực, ba là rất đẹp trai.
Nghĩ như vậy, cảm giác hụt hẫng nhanh chóng tiêu tan, tâm
trạng bực bội cũng chuyển biến theo hướng tích cực. Ngẫm lại những lời
Kỳ Quyên nói, đột nhiên Tiêu Tinh thấy lấy Thẩm Quân Tắc cũng không phải là thiệt thòi.
Tâm nguyện tâm sự với bố mẹ trước khi kết hôn cuối cùng cũng
tan thành bong bóng, không những không được bố mẹ thương xót và khích lệ mà dường như bố mẹ chỉ mong cô lấy chồng ngay lập tức… đúng là khiến
người ta đau lòng.
Tiêu Tinh đành phải ủ rũ leo lên giường ngủ. Trong giấc mơ,
Thẩm Quân Tắc xoay người một cái, biến thành tên yêu quái khổng lồ, há
to cái miệng đỏ lòm và nói: “Lấy anh nhé, hủy diệt nhé, ha ha ha, nàng
phải chết trong tay ta!”. Tiêu Tinh tức giận, hóa thành rồng lửa tiêu
diệt anh ta.
Kỳ Quyên ở lại New York hai tuần rồi về nước. Thẩm Quân Tắc
nghe được thông tin này, trong lòng cảm thấy rất vui. Dĩ nhiên là anh sẽ không ngốc đến nỗi đắc tội quân sư đứng sau Tiêu Tinh, vừa nghe nói cô
ấy sắp đi, lập tức tích cực chủ động mời cô ấy ăn món Tứ Xuyên mà cô ấy
thích ăn nhất để chia tay. Tiêu Tinh bị sự nhiệt tình của anh làm cho mơ hồ, còn Kỳ Quyên thì thản nhiên nhận lời.
Ba người ngồi trong quán ăn Tứ Xuyên, mắt tròn mắt dẹt nhìn
nhau. Thẩm Quân Tắc tỏ ra rất phong độ, rót nước, gắp thức ăn cho hai cô gái, gọi toàn món Kỳ Quyên thích nhất, nào là chân gà xào ớt, thịt gà
xào cay, giống hệt những món mà Tiêu Tinh đã gọi lần trước, cứ như là
lúc hai người ăn anh đứng bên cạnh nghe trộm vậy.
Tiêu Tinh nhìn những món ăn được bưng lên mà trợn mắt há mồm. Anh chàng Thẩm Quân Tắc cũng thật bỉ ổi, vẫn chưa kết hôn mà đã bắt đầu lôi kéo chị em tốt của cô. Kỳ Quyên, nhất định mày phải giữ vững trận
tuyến!
Kết quả, Tiêu Tinh vừa đi vệ sinh, quay vào thì thấy Kỳ Quyên và Thẩm Quân Tắc nói chuyện rất say sưa.
“Nó có chút đoảng vị, EQ cũng thấp, sau khi kết hôn anh phải nhường nó, nếu không tuyệt đối sẽ chỉ thấy bực mình mà thôi”.
“Dĩ nhiên rồi, anh sẽ không tính toán với cô ấy”.
“Thế thì em yên tâm rồi. Tiêu Tinh nhà bọn em nhìn thì giống
hổ cái, cùng lắm chẳng qua chỉ là con mèo xù lông, anh dịu dàng với nó
một chút, nó sẽ cảm động. Loài động vật xù lông này thực ra rất dễ dỗ
dành”.
“Ồ… thì ra là thế”. Thẩm Quân Tắc quay đầu sang, nhìn Tiêu Tinh với ánh mắt đầy ẩn ý.
Tiêu Tinh trợn mắt lườm anh, ghét sát vào tai Kỳ Quyên, giọng nói rất u ám: “Mày đang giúp tao đối phó với anh ta sao?”.
Kỳ Quyên mỉm cười, “Tao đang dụ địch sa lưới mà”.
Tiêu Tinh nhìn cô ấy với ánh mắt nghi ngờ, cảm giác Kỳ Quyên
có gì đó là lạ, bắt đầu từ khi cô ấy khen Thẩm Quân Tắc đã rất lạ rồi.
Ăn cơm xong, Thẩm Quân Tắc còn đích thân đưa Kỳ Quyên ra sân
bay. Tiêu Tinh rất lưu luyến Kỳ Quyên, kéo tay cô ấy không nỡ buông ra,
đến sân bay rồi mắt còn đỏ hoe. Một mình cô sống ở vùng đất xa lạ, chẳng bao lâu sẽ phải lấy người đàn ông xa lạ này, Kỳ Quyên là chỗ dựa duy
nhất của cô. Bây giờ chỗ dựa sắp đi rồi, đột nhiên Tiêu Tinh thấy mình
sẽ thê thảm hơn bây giờ.
Trên đường về nhà, Tiêu Tinh chỉ cúi đầu, im lặng không nói
một lời. Thẩm Quân Tắc không kìm được nhìn cô qua gương chiếu hậu rất
nhiều lần. Mỗi lần chỉ có thể nhìn thấy mái tóc đen nhánh của cô khẽ
rung rung.
Không biết vì sao lúc nãy nhìn thấy dáng vẻ cô cố nén nước
mắt, mỉm cười vẫy tay tạm biệt Kỳ Quyên, trong lòng Thẩm Quân Tắc có
chút xót xa mơ hồ.
Nói như vậy cuộc hôn nhân này anh là người được lợi, nhưng
Tiêu Tinh lại là người vô tội, bị vở kịch dở ẹc của anh cuốn vào. Cô còn nhỏ tuổi như vậy, vốn chỉ là một sinh viên vô ưu vô lo, đột nhiên bây
giờ bắt cô đối mặt với rất nhiều vấn đề như hôn nhân, gia đình, tranh
chấp kinh tế. Đối với cô mà nói thì quả là có chút tàn nhẫn. Là