
nhìn
chăm chú của mọi người anh rất tự nhiên cũng rất bình tĩnh, vẫn ung dung từ tốn ăn hết đồ ăn trước mặt.
“Oa? Vương tử mà cũng biết
dùng đũa ư?” Rất nhiều người đang nhìn lom lom từng cử chỉ của anh, rồi
đồng loạt phát ra tiếng than ngưỡng mộ.
“Đúng vậy, bởi vì
bà nội tôi cũng là người Đài Loan, vì thế khi còn ở Dolly Ximiya, tôi
cũng thường ăn món Trung Quốc và cũng thường dùng đũa.” Beard nhìn tới
“quần chúng” ở bốn phía nở rộ ra một nụ cười lúm đồng tiền vô cùng dịu
dàng, dùng một hơi tiếng Trung lưu loát chính xác để giải thích lý do
tại sao mình biết dùng đũa.
“Bà nội của Điện hạ cũng là
người Đài Loan?” Mọi người càng thêm ngạc nhiên hỏi, “Vậy phải chăng
Điện hạ cũng có khả năng cưới một cô gái Đài Loan làm vợ đúng không?”
“Cái này . . . . Quả thật là cũng rất có thể.” Beard cười cực kì ngọt ngào rồi nói, “Chỉ là tất cả còn phải xem duyên phận nữa.”
Nhóm nữ nhân viên trẻ tuổi ở bên cạnh nghe được câu này, tất cả đều bắt đầu
líu ríu vui mừng như chim nhảy nhót, có người hăng hái cũng có người
kích động, dường như đều chỉ trong nháy mắt đã đầy ngập sự chờ mong vô
thời hạn.
Thấy thế, nụ cười bên khóe môi của Beard cũng
càng tích càng sâu, giống như chỉ cần các cô thấy vui vẻ, anh cũng sẽ
được lây sang sự vui vẻ không gì sánh bằng từ các cô.
Vốn
là như thế, bản thân là Vương tử, một trong trách nhiệm của anh không
phải là mang đến đủ loại mộng tưởng tươi đẹp cho những cô gái đáng yêu
này hay sao?
Dùng đủ loại truyện cổ tích công chúa Bạch
Tuyết, cô bé lọ lem đã rất lâu rất lâu trước kia, không phải tất cả đã
rất rõ ràng là muốn truyền đạt tới anh điều này sao?
Nhưng ở tại một góc khác trong nhà ăn, “Thi Thi, Thi Thi! Hình như Vương tử
cũng tới nhà ăn dùng cơm trưa kìa, lần trước cô không tới dự cuộc liên
hoan ra mắt anh ta thật là đáng tiếc à. Vương tử Điện hạ đó quả thực là
nhìn còn đẹp hơn cả minh tinh điện ảnh Hollywood nữa ấy! Hoàng tử, công
chúa, nghe có vẻ y hệt như khi còn bé thường hay đọc truyện cổ tích vậy. Thi Thi, cô nói thử xem, nếu mà tôi có thể lấy vị Vương tử Điện hạ kia
thì chẳng phải đã làm được cô bé lọ lem phiên bản hiện đại rồi sao?”
“Tĩnh Di, thử suy nghĩ kỹ xem, cái gọi là mộng mị thì vẫn chính là nằm mơ mà
thôi, không thể trở thành sự thật được, càng không thể đem nó gắn liền
với cuộc sống hiện thực được đâu, bằng không đến cuối cùng thất vọng
cũng chỉ có thể là chính bản thân mình.”
Ba ngày trước, kể
từ khi tham gia cuộc liên hoan ra mắt kia thì Đường Tĩnh Di liền biến
thành người ái mộ đứng đầu của Vương tử, đôi môi anh đào nho nhỏ mỗi
ngày hé mở toàn bộ đều có liên quan đến những chuyện về cái người Vương
tử Điện hạ kia.
Bởi vì Đường Tĩnh Di vừa là đồng nghiệp vừa kiêm luôn bạn tốt, Trình Thi Thi nhận thấy rằng mình đặc biệt có nghĩa
vụ lên tiếng khuyên giải cô ấy, để tránh cho cô chỉ vì một lần không cẩn thận mà bị Tẩu Hỏa Nhập Ma.
Giày thủy tinh, xe bí đỏ, dạ
vũ hoa lệ, Vương tử tuấn lãng, chắc hẳn đây là giấc mộng trong lòng của
rất nhiều cô gái trẻ, nhưng mơ ước cuối cùng vẫn chỉ là mơ ước, một khi
coi nó như thật thì kết quả thu được cũng chỉ có thể là thất vọng ê chề.
“Thi Thi, tại sao đối với bất kể chuyện gì cô cũng có thể tỉnh táo được như
thế chứ? Chẳng lẽ cô từng này tuổi rồi mà cả mơ ước cũng chưa từng có,
trong lòng cũng không hề có chút hiếu kỳ nào đối với vị Vương tử kia hay sao?”
Thật xin lỗi là quả thật cô không hề có, không có
suy nghĩ tới bất kỳ mộng đẹp không thực tế nào đó, càng không có chút tò mò nào với cái người Vương tử kia. Bởi vì cô hiểu rất rõ, mình và anh
ta là hai người sống ở hai cái thế giới hoàn toàn khác nhau.
“Thi Thi.” Đột nhiên có một người thanh niên đi tới cạnh Trình Thi Thi rồi lên tiếng gọi tên cô.
Cô ngẩng đầu lên nhìn, hình như là anh chàng đồng nghiệp ở phòng kế hoạch
đã từng thổ lộ tình cảm với mình trước đây không lâu. Ban đầu cô cũng đã rất thẳng thắn từ chối anh ta, nhưng xem ra người này vẫn chưa có hoàn
toàn từ bỏ.
“Gần đây cô có thời gian không? Tôi muốn mời cô đi xem phim.”
“Thật xin lỗi, dạo này tôi rất bận.”
“Vậy khi nào cô mới có thời gian vậy?”
“Xin lỗi, tôi e rằng mình không có thời gian nào rảnh cả.” Cô không hề nói
dối, thật sự là cô rất bận, phải bận rộn cho công việc, bận bịu dành
thời gian rảnh để đọc xem đủ loại sách mà làm cho cô cảm thấy hứng thú
và còn có thể nâng cao chuyên nghành của mình. Vì vậy cô căn bản là
không có thể có thời gian để cùng đi xem phim với anh ta.
Người thanh niên nọ nghe được câu trả lời của Trình Thi Thi thì sắc mặt đã có phần khó coi, hỏi lại cô thêm một câu: “Vậy ý của cô muốn nói là, vĩnh
viễn sẽ không bao giờ cô có thời gian để đi xem phim với tôi có đúng
không?”
“Trên cơ bản đúng là như thế.” Trình Thi Thi lạnh lùng gật đầu khẳng định với anh ta.
Đến nước này thì người thanh niên ấy dường như đã không còn kiềm nén được
nữa, tức giận kéo cánh tay Trình Thi Thi, “Ai cũng bảo cô là người rất
khó theo đuổi, mới đầu tôi còn không tin lắm nhưng thật không ngờ cô
chính là đứa con gái không biết điều như thế.”
Ngh