
chặt răng, cố
gắng đứng lên. Không muốn trước mặt hắn lộ ra bộ dáng chật vật như thế
này. Thật ghê tởm. Vừa động đậy, sự đau đớn lại truyền lên, hít một ngụm khí lạnh, đôi mắt lộ ra vẻ ảo não, sao lại đau nhiều như vậy. Không
biết có bị tàn phế không đây?
Ngẩng đầu lên lúc này mới phát hiện ra, tên biến thái đã đứng ở trước mặt. Trong mắt hắn, Đồng Thiên Ái lúc này dáng vẻ giống như đang hoang mang sợ hãi còn có vẻ mềm yếu cùng nhỏ bé. Tần Tấn Dương đứng từ trên nhìn xuống, mùi hương trên mái tóc cô,
nửa có nửa không truyền đến khiến lòng hắn xúc động.
Đột nhiên
phát hiện, mình sao lại có loại khát vọng như thế. Khát vọng ôm cô vào
lòng, khát vọng hôn lên đôi môi cô, khát vọng nhìn thấy cô, nhìn thấy
lúc cô cười cũng như lúc cô tức giận. Giống như mê muội, cho nên vừa
rồi, nghe thấy âm thanh vang vang của cô, mới không thể phản ứng. Hắn
chỉ muốn đem âm thanh của cô hoàn toàn ghi sau vào trong đầu
Tại sao lại dùng ánh mắt đó ? tại sao lại nhìn cô như vậy? Tại sao để cho cô thấy có chút nhu tình trong đôi mắt anh chứ.
Ghét!
Đồng Thiên Ái lại lần nữa đứng lên, một giây sau liền bị ai đó bế ngang
- Buông tôi ra. Anh buông tôi ra. Anh có nghe thấy không hả. Cái đồ biến
thái chết tiệt này - một lúc sau biết mình đang bị anh bế, cô kêu lên,
thẹn quá hóa giận Đồng Thiên Ái rống kêu to
Biến thái chết tiệt ? A!
Tần Tấn Dương không có phản bác ngược lại có chút hứng thú với tên gọi đặc
biệt này. Cũng chỉ có cô gái này mới dám gọi anh là " đồ biến thái chhết tiệt". Cả thế giới này tìm cũng không ra người thứ hai có gan lớn như
cô. Đồng Thiên Ái! Chỉ có duy nhất mà thôi.
- Đừng động -Tần Tấn Dương lạnh lùng quát lên
Anh nói không được động, cô sẽ đứng yên sao. Cô đây chính là cố tình muốn
động Đồng Thiên Ái vùng vằng, lấy tay đánh vào lồng ngực anh, hai chân
cũng ra sức mà đạp:
- Anh buông tôi ra. Anh có nghe hay không?
Tần Tấn Dương lạnh lùng liếc cô một cái đe dọa:
- Em còn cử động nữa, anh liền ở chỗ này muốn em.
- "..." - Đồng Thiên Ái gương mặt bỗng chốc đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào anh.
Từ lúc bắt đầu đến giờ cô biết rõ người đàn ông này nói được thì làm được. Hiện tại lúc này nếu anh muôn đem cô biến thành cái gì đi chăng nữa thì cô căn bản không có sức mà phản kháng, giống như người ta bóp chết một
con ruồi vậy. Không nhìn thấy bộ
dạng đắc ý của hắn, DTA tức giận xoay đầu hướng sang chỗ khác. Tần Tấn
Dương thấy cô như thế, đôi môi nhếch lên khẽ mỉm cười:
- Thế nào? Hiện tại không dám nói tiếp nữa sao? Lưỡi của em bị mèo cắn mất rồi à?
“... .” Ðây chính xác là đang kích người mà. Hắn cho là cô không biết hay
sao. Gã biến thái chết tiệt, muốn dủng phương pháp này để khích bác cô,
khiến cô mở miệng nói chuyện với hắn, cùng hắn thương lượng hay sao? Sau đỏ hắn lại dùng điều này tạo thành nhược điểm của cô, hoàn thành quỷ kế như mong muốn của hắn. Nghĩ cũng đừng nghĩ.
Đừng mơ tưởng nữa.
Tâm tình cô càng ngày càng tốt, lúc trước nếu như thế này cô thật sự rất lo lắng bởi vì cô vô tâm mờ ám, đột nhiều tản đi.
Ai nha! Cô làm thế nào mà nhẹ như vậy. Nửa năm trước cũng không có thịt là mấy, nửa
năm sau duờng như lại càng gầy thêm. Nhất định là ngày ngày ăn phao
diện, cũng không chịu ăn cơm. Đáng chết! Cô cư nhiên không có đem lời
nói của anh bỏ vào tai mà.
Lúc rời đi rõ ràng anh đã cảnh cáo cô, không cho phép ăn phao diện.
- Nói! Em ngày nào cũng ăn phao diện đúng không? Hắn trách cứ hỏi cô.
Đổ mồ hôi mà. Sao trong thời điểm này hắn ta lại hỏi cô vấn đề đó chứ?
Chợt nhớ đến lúc truớc, đêm hôm đó, ngồi ở trong ngực hắn, cô đã gật đầu đồng ý. Cô cũng đã đáp ứng hắn không ăn phao diện, nhưng mà cũng không
có nói thời gian cụ thể nha. Đồng Thiên Ái liếc hắn một cái, không thèm
đề ý đến
- Không nói! Em không nói anh sẽ hôn em - Hắn nói tiếp
Cái gì chứ? Hắn có bệnh à? Hơn nữa bệnh có vẻ không nhẹ. Hơi tí là cậy mạnh giống như đầu Dã trư. Rốt cục, cô nghiêng đầu sang chỗ khác, từng chữ
từng chữ nói
- Quan anh... chuyện
Đạt được mục đích, Tần
Tấn Dương ở thời điểm cô vừa dứt lời, cúi đầu hôn lên đôi môi cô. Cánh
tay anh ôm cô thật chặt, chặt đến mức làm cho cô đau một chút. Đường như ý niệm của nửa năm nay toàn bộ đều được trút xuống ở thời điểm này.
Ngô... . Hắn đang làm cải gi? Cư nhiên dám hôn cô.
Phảm kháng... Giãy giụa... . Tránh né sự chiếm đoạt của anh không muốn đằm
chìm vào nụ hôn này. Nhưng là hơi thở của anh quẩn quanh người cô, cảm
giác thâm trầm trực tiếp đụng chạm lấy mất lý trí của cô. Chiếc lưỡi
linh hoạt, rốt cục sau một khắc, điều tra đến cô, tham lam mà hút lấy sự ngọt ngào của cô, không biết bao nhiều lần. Cô thật sự sẽ không biết?
Trong nửa năm nay, ý niệm muốn hôn cô của anh chính là như thế này- thật nồng đậm.
Đồng Thiên Ái bị anh hôn đến choáng váng, trợn tròn hai mắt
Anh - Tần Tấn Dương chợt ngừng lại hành động của mình, hai mắt cũng trợn to nhìn cô. Con nhím nhỏ này, cư nhiên dám cắn anh. Có chút đắc ý trong
lòng, lần này xem như là thắng một ván, tuyệt đối sẽ không đề anh hết
lần này đến lần khác chiếm thể thượng phong.
Ðồng Thiên Ái hu