
ớng ánh mắt ngu ngốc của cô, vẫn như cũ giữ vững vẻ trầm mặc.
Tần Tấn Dương trong ánh mắt ló ra tia sáng kì dị, bất chợt cười, lồng ngực
cũng theo thế mà phập phồng từng hồi. Ách. Đồng Thiên Ái không hiểu nhìn hắn, cảm thấy người đàn ông trước mặt thật bí ẩn. Mọi người đều nói phụ nữ giống như vân như vụ không thể nào biết rõ, hiện tại mới thấy điều
này chưa hẳn đúng, người đàn ông mới là giống như vân như vụ, một giây
trước là bộ mặt hung thần ác sát, giây tiếp theo đã biến thành bộ dạng
khẩn trương.
Cười một lát, Tần Tấn Dương cúi đầu quan sát con
nhím nhỏ trong ngực. Mặc dù lúc nãy trong đại sảnh đã gặp cô, nhưng là
giờ phút này thấy cô kề cạnh minh như thế mới giật mình nhận ra vẻ đẹp
động lòng người của cô. Thật sự con nhím nhỏ đã trường thành rồi. Cúi
người xuống, cân thận đem cô an trí trên ghế lớn, thân thể cao lớn, nhẹ
nhàng lắc lư, tùy ý ngồi xổm xuống. Thật giống như trong chuyện cổ tích, tư thế của vương tử hướng công chúa cầu hôn, hắn quỳ một gối xuống
trước mặt cô.
- Anh- Đồng Thiên Ái hoảng sợ nhìn xuống, không
biết tiếp theo hắn sẽ làm gì mình. Tần Tấn Dương đưa tay cầm lấy một bên chân của cô, đem giày cao gót cởi ra, động tác thực êm ái, thật giống
một vương tử trong mộng ảo. Chỉ tiếc, đây là giày cao gót không phải
giày thủy tinh, mà cô càng không phải là công chúa.
Trên mặt cô xuất hiện dây tư hồng, “ Tần Tấn Dương! Anh nghĩ anh làm cái gì? Anh buông chân tôi ra.”
Cô kêu lên, căn bản không cho anh tiếp tục. Nắm lấy một bên chân bị thương, đem tất chân cởi bỏ.
- Ðừng động - đôi mắt nhíu lại nhìn cô, quát lên
Ánh mắt nhìn thấy mắt cá chân đang sưng đỏ kia thì trong lỏng anh chợt rút
chặt. Sưng to như vậy, lại còn đỏ nữa chứ, cô làm thế nào mà đi được đến đây? Người phụ nữ ngu ngốc này sao lại mang giày cao gót, cũng không
cần mà.
- Không cho phép lén trốn đi khi anh không ở đây- lời cảnh cáo được anh tiếp ra
Đồng Thiên Ái mím mím môi, không nói gỉ thêm. Trong lòng lại âm thầm nói
chính mình : cái gã biến thái này sao lại biết được cô nghĩ gì trong
lòng vậy? Chẳng lẽ trên mặt mình viết chữ sao?
Một lúc sau, Tần
Tấn Dương ra khỏi phòng rửa tay, trên tay còn mang theo một chiếc khăn
long đã thậm nước. Tiến lại chỗ cô ngồi, nhẹ nhàng đem khăn long bao
trùm lên mắt cá chân đang sưng tấy kia của cô.
“... ” Đồng Thiên Ái cắn răng, tưởng tượng thấy sự đau đớn xuất hiện.
Trong nháy mắt khăn long cùng da thịt tiếp xúc, cảm giác ấm áp từ mắt cả chân chạy sâu vào trong lòng. Tay của Tần Tấn Dương tỉ mỉ mà dịu dàng vuốt
ve nơi chân bị thương của cô.
Cẩn thận từng chút một, tựa như là
đang đối đãi với người yêu của chính mình. Ý nghĩ đột nhiên xuất hiện
khiến Đồng Thiên Ái cả kinh hét to một tiếng, vội vàng rút chân về “A”
Cả người cô từ ghế lớn nhảy ra, thậm chí cũng không đề ý đến mang giày,
xốc chiếc giày trên đất lên, đem ghế lớn xoay vòng một cái, dùng chân
trần chạy khỏi phòng làm việc.
Tần Tấn Dương nhìn một chuỗi động
tác liên tiếp của cô, lần này cũng không thèm ngăn cản, cho đến khi của
phòng làm việc “ phanh” một tiếng đóng lại, mới đưa khăn long trên tay
níu chặt lại
- Ðồng Thiên Ái, em nghĩ rằng em chạy thoát sao.
Bắt đầu từ hôm nay trò chơi giữa bọn họ mới thật sự bắt đầu Ra khỏi phòng làm việc của sếp tổng, ngó nghiêng xem chừng mấy lần, Đồng Thiên Ái vô cùng may
mắn phát hiện trong lối đi nhỏ thật sự rất yên tĩnh không hề có bóng
người. Nhanh chóng đem giày cao gót trở lại dưới chân, mắt cá đang sưng
to khi tiếp xúc với chiếc giày liền truyền đến não một trận đau đớn
không thôi. Đồng Thiên Ái có nén đau đớn dưới chân, hướng nhân viên công vụ đang ngày càng đến gần. Vừa bước chân vào phòng làm việc, Đồng Thiên Ái cảm giác được ánh mắt của mọi người đang bắn tới . Cảm giác giống
như bị con muỗi chích một cái, tuy là hời hợt không đau nhưng cũng đủ
khiến cô cả buồi sáng đứng ngồi không yên.
Buổi sáng xui xẻo hết
gặp được cái đó " Quỷ" rồi thì vì tránh né hắn ta mà cô bị trẹo chân,
ngay sau đó lại nhận được đặc thù chăm sóc của hắn ta, sau đó hắn....
Aaaaa! Thật là làm cho người ta phát điên mà. Mọi thứ đều giống như
trong phim truyền hình vậy, quá khoa trương!
Đồng Thiên Ái ngơ
ngác ngồi trước bàn làm việc, thẫn thờ nhìn chiếc máy tính phía trước
mặt. Không thể từ chức, không thể cầm cá " Soa bình", vậy cô không thể
làm gì khác ngoài việc nhẫn nại mà tiếp nhận.Cô còn phải " đón tiếp" các loại chèn ép với ghen tị của nhân viên nữ trong công ty nữa.
Đồng Thiên Ái! Chịu đựng! Chịu đựng! Nửa năm thôi, chỉ có 6 tháng thôi! Nhất định sẽ vượt qua được!
Đồng Thiên Ái ngồi gặm nhấm buồn bực ảo não cho đến trưa, đến khi nhân viên
trong công ty lục đục đứng dậy đi về phía căntin, Đồng Thiên Ái vẫn ngồi ngồi ngẩn ngơ trên ghế, không nhúc nhích. Cô không phải là không muốn
ăn cơm, căn bản là do chân đang đau nên lười di chuyển. Chết mất! Không
lẽ lại chết đói ở chỗ này sao? Chết như thế mất mặt quá!
- Tôi mua cho cô hộp cơm nha! Phía trước truyền đến giọng nói êm ái của một cô gái.
Đồng Thiên Ái nghe thế, chợt ngẩng đầu lên, thấy trước